Sáng hôm sau, mặc dù có ngần ngừ đôi phút nhưng Tuấn vẫn quyết định đến lớp với cái đầu ong ong. Cũng may là Tuấn không học cùng lớp với Thủy và Hà nên có thể ngồi lì trong lớp để tránh gặp họ. Thủy và Tuấn đều ngạc nhiên, cô bé thường ngày nhí nhảnh như trẻ con giờ lại nhìn hai đứa bạn với một ánh mắt chắc chắn và như đang quả quyết một điều gì đó
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu không như hoa bồ công anh - Kì 2 Tình yêu không như hoa bồ công anh Kì 2 - Lời hứaSáng hôm sau, mặc dù có ngần ngừ đôi phút nhưng Tuấn vẫn quyết định đếnlớp với cái đầu ong ong. Cũng may là Tuấn không học cùng lớp với Thủy vàHà nên có thể ngồi lì trong lớp để tránh gặp họ.Thủy và Tuấn đều ngạc nhiên, cô bé thường ngày nhí nhảnh như trẻ con giờ lạinhìn hai đứa bạn với một ánh mắt chắc chắn và như đang quả quyết một điều gì đó.một cơn gió mạnh đột ngột thổi vào, Thủy đóng cửa lại rồi lại quay về phía Hà. Tựdưng Tuấn có một cảm giác không tốt. Giống như là…Trong một khoảng thời gian chỉ có tiếng gió rít và tiếng mưa dội vào cửa sổ từ bênngoài, ba đứa không một đứa nào lên tiếng. Tuấn đứng đó nhìn Hà, chẳng biết phảinói gì. Giống như một kẻ phạm tội lâu nay lần trốn bị phát hiện, Tuấn thấy cổ họngnghẹn ứ, Tuấn không biết phải làm sao để đối mặt với cả Hà và Thủy.- Trời lạnh lắm, Mình lấy tạm một bộ quần áo của bố cho Tuấn thay tạm.Thủy nói bằng một giọng điềm tĩnh để giấu đi những dao động trong lòng và quaynhanh vào nhà. Thủy vốn là người có thể che giấu được cảm xúc rất giỏi, ngay cảlúc này đây Thủy có thể điềm tĩnh trước câu nói của Hà và ánh mắt của Tuấn.Trong một khoảnh khắc Tuấn bỗng thấy Thủy sao xa vời, giống như một cái gì đómình không thể chạm vào được. Còn Hà! Một sự hụt hẫng lớn đang xâm chiếm. Sựim lặng của Tuấn làm cho Hà lo lắng, phải chăng đã nói gì sai?- Thôi không cần đâu Thủy, mình đã có thể chạy đến đây thì cũng có thể chạy vềđược. Chào nhé.Tuấn bước nhanh ra khỏi nhà đi vào trong làn mưa. Những câu nói vừa rồi Tuấnkhông hiểu sao mình lại có thể nói ra được, nói một cách vô thức rồi tự dưng lạithấy thật không giống mình. Tuấn buồn, uh đúng rồi, Tuấn cảm thấy mình như mộtkẻ hèn nhát bỏ chạy khỏi sự thật, tại sao Tuấn lại bỏ đi, mọi việc còn chưa rõràng… Trong đầu Tuấn hiện lên hình ảnh Thủy quay lưng đi lúc nãy, không hiểuvì sao nhưng nó in đậm trong đầu Tuấn và khiến Tuấn thấy nhói đau trong ngực.Có lẽ từ lúc này Tuấn sẽ không thể hỏi han Thủy một cách bình thường, lại càngkhông thể tiếp tục như trước với Hà. Chằng biết phải làm sao nữa, biết nói gì khiHà đã phát hiện trong khi Tuấn lại không dám nói một câu phủ nhận?Đầu óc mông lung Tuấn bước từng bước nặng nề dưới cơn mưa như tát vào mặt.Sáng hôm sau, mặc dù có ngần ngừ đôi phút nhưng Tuấn vẫn quyết định đến lớpvới cái đầu ong ong. Cũng may là Tuấn không học cùng lớp với Thủy và Hà nêncó thể ngồi lì trong lớp để tránh gặp họ. Có lẽ ít nhất lúc này cả ba cần một khoảnglặng.Buổi học hôm đó diễn ra chầm chậm và Tuấn chẳng thể có được gì vào đầu. Trốnghết giờ vang lên như tiếng chuông đồng hồ đánh thức Tuấn khỏi giấc mộng dài.Vừa bước chân đến cửa lớp Tuấn giật mình rồi lại lung túng khi thấy Hà đứng đónhư đợi Tuấn từ lâu rồi. Đôi mắt cười ngấn nước nhìn Tuấn có chút ngại ngùng:- À… mình có thể nói chuyện với cậu không?- Ừ! Tuấn đáp nhẹ.- Đi xuống sân sau trường đi, ở đó lúc này không có ai.- Ừ.Khoảng sân rộng im ắng, những tia nắng nhạt nhòa chiếu xuống hàng cây già nua ủrũ. Tuấn và Hà đi trong im lặng, Tuấn chờ đợi Hà nói còn Hà thì đang cố tìm mộtcách mở đầu.- Tuấn này, à, um… nói sao nhỉ? Chuyện hôm qua mình xin lỗi.- Đó không phải là lỗi của cậu, có lẽ mình đã khiến cậu nghi ngờ. Tuấn nhìn xa raphía cuối sân.- Hôm qua cậu đã rất giận mà, lúc đấy mình đã sợ…- Không phải mình giận. Chẳng qua là… mình… mình cảm thấy rất khó khăn…bởi vì…- Vì mọi chuyện như mình nghĩ phải không? Đôi mắt Hà bỗng trở nên mạnh mẽ.- Xin lỗi, mình đã rất mông lung.- Thật ra thì cậu đang tự cố ép mình, cậu thích Thủy nhưng lại cảm thấy như thếkhông phải với mình, phải không?- Hà à!- Cậu đừng như vậy nữa, vậy là khổ cậu, mình cũng buồn mà Thủy cũng không vuivẻ gì. Thật ra thì…- Thì?- Mình nghĩ mình đã dành hết tình cảm của mình cho cậu và đó là thứ tuyệt vờinhất, không một ai có thể yêu, ừ yêu, cậu hơn mình. Nhưng khi mình đọc đượcnhững dòng Thủy viết trong nhật kí của cậu ấy mình mới thấy tình cảm của mìnhchẳng đáng gì. Cả hôm qua nữa, trong những lúc khẩn cấp cậu có thể vì Thủy màchạy dưới cơn mưa to cả một quãng đường không phải là ngắn, mình tự hỏi nếu làmình thì cậu có thể không?- Nếu là cậu mình cũng sẽ làm thế mà.- Cám ơn nhưng không phải vì cậu yêu hay thích mình đúng không? Mình thấy rấtrõ cái cảm xúc giữa cậu và Thủy. Đừng vì mình nữa Tuấn ạ, cậu hãy đến vớinhững gì mà cậu đáng được có đi.- Hà!- Mình nghiêm túc đấy. Người ta thường bảo cái gì là của mình thì sẽ là của mình,cái gì không phải của mình thì không nên cứ cố níu giữ. Cậu là của Thủy. Hơn nữahai người vẫn là những người bạn tốt của mình mà.- Hà! Nghe này, mình không làm thế! Cậu nghĩ quá rồi đó. Tuấn đang nói dối,Tuấn biết điều đó, nhưng…- Mình biết rõ mà Tuấn. Đừng làm tự làm mình buồn mà làm cho những ngườikhác buồn nữa.Hà kiên quyết bước đi. Tuấn lặng người ...