Tình yêu là một phần quá khứ...Người ta nói, chỉ cần có lòng tin là nhất định sẽ làm được. Nhưng thật sự, phải mất bao nhiêu lâu để có thể đủ kiên nhẫn chờ đợi, phải mất bao nhiêu chờ đợi để tìm thấy trong biển người mênh mông, dáng hình yêu thương xưa cũ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu là một phần quá khứTình yêu là một phần quá khứNgười ta nói, chỉ cần có lòng tin là nhất định sẽ làm được. Nhưng thật sự, phảimất bao nhiêu lâu để có thể đủ kiên nhẫn chờ đợi, phải mất bao nhiêu chờ đợiđể tìm thấy trong biển người mênh mông, dáng hình yêu thương xưa cũ?Miên vẫn nhớ cô bé đó, cô bé mà cậu vẫn hay lén lút đứng kiễng chân, nhòm quatấm kính cửa sổ, ngắm cô bé chơi đàn. Khi những đứa con gái khác bận rộn vớinhững chiếc kẹp tóc đủ màu, khoe nhau những con búp bê nhựa tóc vàng và bộ sưutập đủ những bộ váy áo bằng giấy thủ công thì cô bé ấy dường như chẳng để tâmđến điều gì hết, ngoại trừ chiếc đàn violin sáng vân gỗ được sơn màu đỏ, và chiếcdây vải màu xanh da trời được buộc thành nơ trên cổ đàn hình xoắn ốc.Cô bé ấy rất ít khi nở nụ cười, nhưng có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.Ngày cậu theo gia đình chuyển vào Nam sống, cô bé ấy vẫn ngồi yên lặng chơi đàntrong lớp, nắng chiếu vào làm dây vĩ tỏa sáng lấp lánh.- Tuấn Miên, đi thôi con!Chiếc xe lặng lẽ chuyển bánh, những gì đã thành ký ức liệu có thể giữ được mãikhông? Như ký ức về khuôn mặt cô bé ấy, như ký ức về những bản đàn lặng lẽ củanhững tháng ngày sẽ trượt vào quá khứ, cho dù lớn lên rồi, cho dù thời gian có trôiđi, vẫn sẽ nguyên vẹn như lúc ban đầu?- Này cậu!Mãi sau này, cậu vẫn không thể quên được khoảnh khắc cô bé ấy gọi cậu lại, rồiđưa tay lên vẫy như một lời tạm biệt. Chiếc xe của bố rất nhanh bỏ lại mọi thứ phíasau lưng, cửa hàng văn phòng phẩm cậu vẫn quen ghé vào mua truyện, hàng câydọc con đường đến trường, những chiếc xe đạp vừa lạ vừa quen. Và cả cô bé ấyđứng đó, giữ lại một phần thời thơ ấu của cậu, chiếc váy màu trắng lay động tronggió, cây đàn violin được đeo phía sau lưng.- Bố ơi, cho con xuống!- Muộn rồi, con đừng sách nhiễu nữa!- Không, việc quan trọng lắm, gấp lắm, cho con xuống đi, con xin bố đấy!- Dừng lại thì lỡ tàu mất! Đi thôi, đừng lưu luyến cái gì ở đây hết nữa, không consẽ rất khó thích nghi với cuộc sống mới đấy!Cơ hội cuối cùng để chào tạm biệt với cô bé ấy đã không còn. Tất cả mọi thứ chìmdần, rồi khuất dạng, như thời gian vẫn bỏ lại toàn bộ những gì đã từng, để rồi hoamỹ đặt cho nó một cái tên là ký ức. Thật ra cũng chỉ là một cách vãn hồi nhữngnuối tiếc khi xưa.Nếu có thể, xin những gì không cẩn thận mà quên, hãy khiến cho việc lãng quên ấytrở nên triệt để, không chút dấu vết, chứ đừng nhớ nhớ quên quên, để rồi thi thoảngchắp nối vài chi tiết cũ, chỉ thấy tiếc nuối hoặc đau lòng.Thời gian có trở lại lần nữa đâu! Và con người luôn vương vấn với tất cả những gìgọi là xưa cũ như thế.Ngay cả tên của cô bé ấy, cậu cũng không biết.Ký ức luôn khiến người ta trở nên mơ hồ trước quá khứ, để rồi luôn phải tự hỏi bảnthân, rằng liệu có phải mọi chuyện có phải là đã từng xảy ra hay không?…Chen ra khỏi đám đông người đứng chặt lối vào ga, Tuấn Miên uể oải dựa vào mộtgóc tường còn bám mùi ẩm mốc ngay bên ngoài. Hơn mười năm sống trên mảnhđất khác không khiến cậu quên đi mùi vị rất riêng chỉ có ở Hà Nội, một vẻ mà chodù Sài Gòn có náo nhiệt và phồn hoa đến đâu cũng không thể thay thế được.Chuông điện thoại báo cuộc gọi đến cắt đứt dòng suy tưởng dài không đáy của cậu,màn hình nhấp nháy tên thằng bạn thân và cũng là hàng xóm với cậu từ khi cònnhỏ.- Xuống tàu chưa?- Xuống rồi! Ông đang ở đâu đấy?- Ông bắt xe ôm về khu nhà tôi đi, tôi bận chút việc, lát tôi về nhé!- Từ từ đã…Hơn mười năm, những gì vốn trở nên thân thuộc bỗng chốc hóa thành điều gì đóvô cùng xa lạ. Thời điểm chúng ta quay trở về, những tưởng mọi thứ sẽ vẫn nhưxưa, thế nhưng sẽ lại thất vọng, bởi vì hóa ra những gì đã từng tìm mọi cách để trởlại, đến khi trở lại được rồi mới thấy, dường như đã bị thời gian đánh cắp mất rồi.Cảm giác ấy chính là sự lạc lõng, và cả nỗi thất vọng.“Lần này ông về ở hẳn hay là chỉ tạm thời?”“Ở hẳn, tôi định làm việc luôn ở ngoài này!”“Có phải vẫn vì con bé ngày xưa không? Ông bị ám ảnh chuyện cũ nhiều quáđấy!”“Một phần là như thế thôi!”“Đừng chối, đàn ông con trai thời nay như ông ý mà, tuyệt chủng rồi!”“Có đúng là cô ấy chuyển nhà rồi không? Ông không biết chuyển đi đâu à?”“Ai mà biết được! Mà giả dụ ông tìm được nó thì có chắc nó vẫn nhớ ông không?Con bé đấy ngày xưa kiêu chết đi được!”“Không biết, nhưng tôi linh cảm là có!”Đi trên đường nhìn thấy bóng dáng nào quen quen, cũng đều có thể là cô gái củanăm xưa. Người ta nói, chỉ cần có lòng tin là nhất định sẽ làm được. Nhưng thật sự,phải mất bao nhiêu lâu để có thể đủ kiên nhẫn chờ đợi, phải mất bao nhiêu chờ đợiđể tìm thấy trong biển người mênh mông, dáng hình yêu thương xưa cũ?…- Hôm nay team chúng ta có thêm chiến hữu mới, Tuấn Miên, giới thiệu đi!Anh trưởng phòng trẻ tuổi huých vai tôi rồi ngồi vào vị trí. Phòng thiết kế chỉ có 2nữ, nhưng lại có đến 5 nam, ai cũng nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt thích thú,duy chỉ có một cô gái đeo tai nghe, say sưa làm việc.- Chào mọi người, em l ...