Chuẩn bị sẵn hành lý, nhận xong bằng tốt nghiệp trường sư phạm, Sao vội vàng ra bắt xe về Tây Bắc, nơi có bản làng cô đã lớn lên. Chiếc xe khách oằn mình qua những con dốc quanh co, cơn mưa rừng bất chợt làm đường càng khó đi hơn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu lệch tuổiTình yêu lệch tuổiChuẩn bị sẵn hành lý, nhận xong bằng tốt nghiệp trường sư phạm, Sao vội vàng rabắt xe về Tây Bắc, nơi có bản làng cô đã lớn lên. Chiếc xe khách oằn mình quanhững con dốc quanh co, cơn mưa rừng bất chợt làm đường càng khó đi hơn. Nhìnqua cửa kính xe trong cái mờ ảo của cơn mưa, Sao thấy thấp thoáng những ngôinhà trên vách đá cheo leo, bên cạnh là những nương ngô đang mùa trổ bông làmhạt… Hình ảnh đó khiến một cảm giác thân thuộc, ấm áp dâng lên trong lòngSao…Xe dừng ở bến thị trấn lúc 5 giờ chiều. Đang là mùa hè nhưng trời vùng cao dườngnhư tối nhanh hơn, không khí hơi se lạnh. Bản của Sao cách thị trấn chừng 20 câysố. Cô loay hoay tìm xe ôm để về nhà nhưng không bác xe ôm nào dám nhận lời vìsau cơn mưa, đường về bản xa rất khó đi. Đang không biết làm thế nào, Sao nghecó tiếng sau lưng:- Cô học trò cũ có về bản Xéo không?Sao quay người, nhận ra thầy Chương, thầy giáo dạy cô hồi cấp II ở trường nội trú.Sao vừa reo lên chào thầy, thầy đã giục:- Thôi lên xe đi, thầy không tính tiền xe ôm đâu.Sao lập tức leo lên chiếc xe Wave cũ của thầy. Hai thầy trò chậm rãi vượt quanhững quãng đường đất trơn lầy sau cơn mưa. Trời đã tối hẳn, ánh đèn của chiếcxe chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ đường đi. Vì quen với bóng của núi rừng, lại cóthầy giáo cũ đồng hành nên Sao không cảm thấy lo lắng.Thầy Chương hỏi cô:- Em đi đâu mà về muộn thế?- Sao ở Hà Nội về. Sao vừa nhận bằng tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, muốnvề đây dạy học thầy ạ!Thầy Chương reo lên:- Vậy chúng ta là đồng nghiệp rồi! Mà Hà Nội đẹp thế sao em không ở lại đó luôn?- Không…! Sao yêu từng ngọn cây, từng mỏm đá tai mèo, từng em nhỏ ở đâygiống như bài học ngày xưa thầy dạy chúng em nên xin về bản dạy học thôi.Câu nói của Sao khiến thầy Chương bồi hồi nhớ… Gần 20 năm trước, vừa tốtnghiệp đại học, anh giáo trẻ đầy nhiệt huyết đã tình nguyện lên vùng núi đá cheoleo này để gieo chữ. Bao khó khăn phải vượt qua, nào dựng nhà tạm, dựng lớp tạm,rồi vận động những em nhỏ tới lớp…Đang miên man nghĩ, giọng nói trong trẻo của Sao lại vang lên, cắt ngang dòngsuy nghĩ của thầy Chương:- Lâu rồi Sao về trường, không gặp thầy, không biết thầy đã có gia đình chưa?- Thầy không biết thổi khèn, không biết uống rượu, nên không được cô gái bản nàoưng cái bụng, tới giờ vẫn là lính phòng không thôi.Nghe thầy Chương trả lời, tự dưng Sao cảm thấy lúng túng… Hai thầy trò về tớibản Xéo khi cả bản làng đã chìm trong bóng đêm yên lặng. Về đến cổng nhà, vừabước được một bậc thang, Sao như chợt nhớ ra vội quay lại nói với thầy Chương:“Đêm khuya thầy về cẩn thận! Em hứa sẽ là đồng nghiệp của thầy trong năm họcmới này”. Rồi cô bước vội vào nhà, không kịp nghe tiếng thầy Chương khe khẽ vớitheo… ***Chuẩn bị cho ngày khai giảng có bao nhiêu việc phải làm! Sao giờ đã là giáo viênchính thức của trường nội trú. Trường ít giáo viên nên cô cùng thầy Chương làmđủ mọi việc, nào là sửa bàn ghế, lớp học, chuẩn bị sách giáo khoa, rồi cùng nhauđến các bản xa vận động các em tới trường…Sao đã bận, thầy Chương còn bận hơn. Có lúc đi ngang qua nhà thầy, Sao thấy thầyvừa nấu cơm vừa soạn giáo án, có khi mớ rau đang nhặt dở chưa kịp nấu đã phảilên lớp cho kịp giờ dạy. Có những buổi chiều, cô thấy thầy dưới suối với chậuquần áo, gió vô tình thổi làm tung mái tóc đã điểm những sợi bạc của thầy. Hìnhảnh đó khiến lòng cô rưng rưng… Thầy đã hy sinh cả tuổi trẻ để gieo mầm chonhững con chữ nơi đây. Có những đêm chợt tỉnh giấc, nhớ lại từng cử chỉ, giọngnói ấm áp của thầy Chương, Sao một mình cười thầm giữa đêm khuya… Tình cảmcủa Sao với thầy Chương cứ như một dòng suối nhỏ mát lành, ngày một đầythêm…Trái tim nhạy cảm của thầy Chương không thể không biết được những gì mà côhọc trò cũ đang dành cho mình. Nhưng thầy vẫn cố giữ khoảng cách, bởi sự chênhlệch quá lớn về tuổi tác. Song, tình yêu như một thứ men nồng nếu uống rồi sẽ say.Sao chẳng một chút phân vân, cô chỉ biết mình đã tìm được người khiến trái tim côloạn nhịp…Một hôm, cầm chiếc khèn đặt vào tay thầy Chương, Sao nói:- Gần tới phiên chợ tình rồi, thầy đi học thổi khèn đi, thầy định sống mãi thế nàysao?Thầy Chương cầm chiếc khèn, ngẩn ngơ… Bao nhiêu năm rồi, thầy sống trong côđơn nhưng bỗng giờ phút này, thầy không muốn tiếp tục cuộc sống ấy nữa. “Mìnhsẽ học thổi khèn, sẽ học cả cách uống rượu của người vùng cao nữa”, thầy tự nhủ. ***Tây Bắc đẹp nhất là khi xuân đến. Cái rét vẫn còn vương, mưa bụi như những hạtphấn rắc lên từng bản làng, xa xa vẳng tiếng suối róc rách chảy quyện quanhnhững gốc lê già hoa nở bung như tuyết trắng, báo hiệu phiên chợ tình đã tới…Thầy Chương hôm đó dậy sớm, ăn mặc như một trai bản, ôm khèn hòa vào dòngngười xuống chợ. Trong tiếng khèn dìu dặt như mời gọi của thầy có biết bao cô gáivây ...