Ðã từ hơn một tháng, quán chè của chị Thanh trở thành nơi "trú chân" của Linh sau buổi học chiều, để chờ học tiếp một ca lúc 16 giờ sắp tới. Cái Hiền bảo, nếu thời gian ôn thi đại học cứ kéo dài khoảng 4, 5 tháng thế này thì Linh sẽ lên cân một cách "tự do". Linh tự nhủ: "Học gì thì cũng phải "nạp năng lượng" đã chứ ! Hơn nữa đường về lại xa, làm sao mà kịp. Xuất hiện đến tuần thứ hai thì chị chủ quán đã quá quen với sở thích...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Yêu Màu XanhTình Yêu Màu Xanh Nguyễn Thị Việt Nga Tình Yêu Màu Xanh Tác giả: Nguyễn Thị Việt Nga Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Ðã từ hơn một tháng, quán chè của chị Thanh trở thành nơi trú chân của Linh sau buổi họcchiều, để chờ học tiếp một ca lúc 16 giờ sắp tới. Cái Hiền bảo, nếu thời gian ôn thi đại học cứkéo dài khoảng 4, 5 tháng thế này thì Linh sẽ lên cân một cách tự do. Linh tự nhủ: Học gì thìcũng phải nạp năng lượng đã chứ ! Hơn nữa đường về lại xa, làm sao mà kịp.Xuất hiện đến tuần thứ hai thì chị chủ quán đã quá quen với sở thích của Linh: Một chiếc ghếmây, một góc bàn khuất sau chậu cảnh dù lúc đó quán vắng teo. Và khi Linh đến, dù cassetteđang rên rỉ hát hò kiểu gì cũng stop và thay vào đó bản nhạc không lời Linh rất mê: Tình yêumàu xanh. Có gì tuyệt hơn vừa nhâm nhi ly chè, vừa thả hồn theo bản nhạc. Không gian sẽrộng ra, chẳng còn bàn còn ghế, chẳng còn những bức tường nữa, mênh mông trước mắt Linhlà thảo nguyên đầy hoa và cỏ, là bầu trời xanh như cổ tích, là một cảm giác ngọt ngào và êm ái.Có lần, đang mơ màng gõ gõ chiếc thìa lên miệng ly, Linh chợt giật mình khi chạm phải mộtánh mắt đang nhìn mình chăm chú từ dãy bàn bên kia. Hậm hực cúi xuống với ly chè, Linh cũngđã kịp liếc thấy thủ phạm làm đứt mạch cảm hứng âm nhạc của mình. Đó là một tên đực rựacó mái tóc bồng bềnh chải hất lên với một chiếc cặp sách trên mặt bàn (chắc cũng dân dài lưngtốn vải đây !). Ly chè vơi đi tới hai phần ba, Linh ngẩng lên và ngạc nhiên thấy tên đối diệnmình đang ngả người trên ghế vẻ mặt mơ màng như cũng đang bị cuốn theo tiếng nhạc. Thì rađó cũng là sở thích của ngươi. Tại sao lại dám phạm thượng như vậy? Linh bật cười với ý nghĩcủa mình và lặng lẽ rút lui khỏi quán, không biết rằng tên kia cũng đang nhìn theo.Dần dần, Linh và tên ấy đã quen với sự có mặt của nhau trong quán chè vào đúng giờ tan họcchiều như có một quy ước ngầm. Có điều cả hắn và Linh chẳng bao giờ nói với nhau câu nào,vẫn góc của ai người ấy ngồi, chỉ chung một thứ duy nhất là bản nhạc. Có một lần Linh dám táobạo ngồi ngắm nghía hắn một lúc lâu như khiêu khích. Hắn ngẩng lên, ban đầu thoáng nét bốirối, nhưng ngay sau đó lấy lại sự bình thản, thậm chí ánh mắt nhìn Linh còn như cười cười làmLinh đầu hàng nhìn xuống. Trời mưa, hắn vắng mặt, Linh mặc kệ ly chè đang tan dần đá lễnhloãng, băn khoăn đoán định nguyên nhân để rồi tự cười mình vớ vẩn. Và bản nhạc trôi hết lúcnào chẳng biết. Chắc hắn cũng như Linh, đang ôn thi đại học. Nếu không, ai dở hơi mà vàoquán chè nghỉ ngơi trong lúc lẽ ra phải về nhà với mâm cơm hấp dẫn của mẹ đang chờ sẵn.Cái Hiền chuyển từ ngạc nhiên sang bái phục khi Linh trở thành đệ tử ruột của quán chè. Nóchọc Linh: Ăn chè tăng trí nhớ và sự thông minh có phải không? Hay nó giúp mày nuốt gọngần hai trăm đề Văn - Sử - Địa một cách dễ dàng?. Linh cười bí mật, chợt nhớ đến một hômTrang 1/3 http://motsach.infoTình Yêu Màu Xanh Nguyễn Thị Việt Ngamình nhìn thấy cuốn bộ đề Văn để trên bàn của tên người lạ trong quán chè.Quãng thời gian ôn thi rút ngắn dần. Linh phải bù đầu với hàng núi bài vở, thậm chí trong quánchè còn phải lôi bài ra lẩm nhẩm, có điều là vẫn lẩm nhẩm trong tiếng nhạc. Như bắt chước, ởdãy bàn bên kia, tên người lạ cũng chúi mũi vào mấy cuốn vở. Sự trùng hợp ngẫu nhiên hay cốtình bắt chước? - Linh nghĩ thầm. Nhưng nhìn thái độ chăm chú ấy, Linh biết hắn lôi vở rakhông phải để chơi. Hai tuần nữa thi tốt nghiệp, Linh chợt thấy buồn buồn khi nghĩ đến nhữngngày sắp tới không còn được đến trường, không còn những ca học ồn toát mồ hôi và cả nhữngchiều nghỉ chân trong quán chè thế này. Rồi sẽ tất bật vì thi cử, sẽ phải đi xa, chia tay với từnggóc phố, gốc cây quen thuộc của thị xã nhỏ bé và thân thương. Thỉnh thoảng, tên người lạnhìn Linh với vẻ ngập ngừng như muốn nói một câu gì đó, nhưng khi thấy Linh nhìn sang lạihiền lành cúi xuống trang vở và ly chè của mình. Đúng là đồ con gái - lại còn thích ăn chè nữachứ !.Thi tốt nghiệp xong môn cuối cùng, vẫn sớm, Linh cùng Hiền và nhóm tam quái của Phươngra công viên chụp ảnh. Lang thang chán, giỏ xe của đứa nào cũng đầy phượng vĩ và hoa bằnglăng. Đến lúc cả bọn chia tay ở ngã ba đầu vườn hoa, Linh đạp xe quay lại. Linh hiểu cảm giácthiêu thiếu của mình là chưa rẽ qua quán chè quen thuộc của chị Thanh. Quán vắng teo, cả tênngười lạ cũng không nốt. Có gì như là thất vọng. Linh chậm chạp đi vào chỗ ngồi quen thuộccủa mình và chợt sững người khi thấy ở trên bàn băng nhạc hằng yêu thích: Love is blue chặnngang mảnh giấy nhỏ: Thân tặng người cùng sở thích !. Chị Thanh mang ly chè đế ...