Danh mục

Tình yêu mong manh

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.32 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từng giọt mưa rơi tí tách xuyên qua kẽ tay, tôi vẫn đứng tại chỗ này, bao năm nay vẫn đứng đây, vào mỗi chiều thứ bảy. Thời gian lâu đến nỗi, cả chị chủ của cái quán cà phê nhỏ xinh, chìm trong không gian màu tím ở phía sau lưng tôi bây giờ, không biết từ lúc nào đã trở thành chị em tốt của tôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu mong manh Tình yêu mong manhTừng giọt mưa rơi tí tách xuyên qua kẽ tay, tôi vẫn đứng tại chỗ này, bao năm nayvẫn đứng đây, vào mỗi chiều thứ bảy. Thời gian lâu đến nỗi, cả chị chủ của cáiquán cà phê nhỏ xinh, chìm trong không gian màu tím ở phía sau lưng tôi bây giờ,không biết từ lúc nào đã trở thành chị em tốt của tôi.“Này nhóc, vẫn chờ ư?”“Dạ vâng, vẫn chờ ạ. Không biết đến bao giờ…. Nhưng có vẻ đã thành thói quennên chưa thấy nản.”“Con bé khùng.” Chị lau tay vào chiếc tạp dề màu tím với những đường viền thêuhoa đặc trưng của Violet coffee rồi cốc lên đầu tôi một cái thật kêu. Chị cười, còntôi thì nhăn nhó…. Chị vốn thấp hơn tôi nửa cái đầu nhưng chẳng bao giờ tôi néđược những cái cốc đầu đau điếng của chị. “Chị nghĩ, những tâm hồn như em lànhững tâm hồn sinh ra để bị tổn thương…. Chỉ vì luôn tự làm những việc tổnthương mình.“Còn em nghĩ, chị sinh ra để làm triết gia nhưng lại sa vào cái hũ cà phê của anhDũng. Phí cả tài năng.”„Cốc.‟ lại một cái cốc đầu thật kêu, tôi vẫn không kịp né. “Cái miệng…. đángghét!” Chị cười khanh khách hòa vào tiếng mưa rỉ rả. Mưa bắn từng giọt vào mũigiày của tôi. Mái hiên của quán ngắn thật, mưa vẫn có thể chạm đến tôi, không chỉmũi giày mà là cả tâm hồn. Tôi không cười nỗi nữa.***“Nhóc con…. Ở nhà ngoan nghe chưa? Rảnh rỗi nhớ liên lạc, đừng có keo kiệt tiềnbạc như thế!” Lại cái giọng trầm thấp bám lấy tôi trong mỗi giấc mơ dù là đẹp haylà ác mộng. Cái giọng này, đáng ghét nhất vẫn là cái giọng này…. Tại sao lại nóinhư thế chứ, tôi không tiếc tiền nhưng người nói câu này lại tiếc rẻ thời gian vớitôi.“Này, bao giờ anh mới về hả? Singapore thế nào? có đẹp hơn Đà Nẵng không? cónhiều thứ quan trọng với anh như Đà Nẵng không? Tại sao lại vẫn chưa về?” Câuhỏi đó gào thét trong lòng tôi không biết bao nhiêu lần, câu hỏi đó quặn lên, càorách trái tim tôi, vậy mà thứ tôi thốt ra mãi mãi không thể là nó. Câu nói nhẹ nhưtan vào hư vô khiến tôi hối hận vô cùng: “Singapore chắc đẹp lắm nhỉ? Anh làsướng nhất rồi.” Thế là xong….Có lẽ chị Hạnh, chủ quán Violet, nói đúng. Tôi có năng khiếu tự làm tổn thươngmình.***Có ai đó bảo chờ đợi là hạnh phúc. Tôi nghĩ, có lẽ người đó đã chờ đến phát điênrồi. Chờ đến nỗi chân tay gần như hóa đá, trái tim gần như mất cảm giác mới cóthể xem việc ấy như một hạnh phúc. Rõ ràng, tôi nhận thức được tôi đã và đanglàm một chuyện ngu ngốc, đang tự hành hạ bản thân mình nhưng tôi lại như một kẻđiên vì chờ đợi. Tôi nhận thấy, tôi mất dần cảm giác biết thế nào là mệt mỏi.Co gối ngồi trên ghế, mắt tôi vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính. Trongmàn hình máy tính là một khung cảnh xa lạ nhưng quen thuộc. Xa lạ vì tôi chưabao giờ được đặt chân đến đấy, còn quen thuộc vì tôi đã ngắm nghía nó không biếtbao nhiêu lần, đến nỗi có thể dễ dàng phác họa lại trong đầu khi đã nhắm tịt mắt.Chiếc ghế bên kia trống trơn, tôi lại phải tiếp tục nhìn chăm chăm vào từng góc củacăn phòng kia. Để rồi vô tình bắt gặp nó không còn quen thuộc như tôi vẫn nghĩ…không còn quen thuộc khi đã có sự xuất hiện của những vật xa lạ.Trên chiếc bàn làm việc có một khung ảnh cỡ vừa đặt nghiêng ngiêng, tôi có thểnhìn thấy thấp thoáng một mái tóc dài, một góc váy hồng.. Còn nữa, lọ nước hoatrên giá sách, một vài sợi tóc màu hạt dẻ vướng ở góc máy tính. Tinh tường vốn làmột khả năng tốt, nhưng lúc này tôi thấy nó không tốt một chút nào. Nhiều khicuộc sống của con người ta sẽ tốt hơn, nhẹ nhàng hơn nếu có một số việc họ khôngbiết, không thấy và không cố tình muốn biết hay muốn thấy.“Đợi anh lâu không? Xin lỗi nha, bạn anh đến nói chuyện hơi lâu.” Cuối cùng anhcũng ngồi xuống đối diện với tôi để tôi không tự thấy mình là một con nhỏ tự kỉvới cái màn hình vô tri.“Anh này…”“Hử?”“Anh có bạn gái rồi hả?”“À, ờ… ừm. Anh có… ha ha, sao thế?”“Em tò mò thôi…. Lúc nào được cho em gặp chị ấy nhé!”“Ừ! Sẽ cho em gặp. Nhóc con dạo này thế nào rồi? Học hành vẫn tốt chứ hả?”“Vâng, vẫn tốt ạ. Tuy nhiên có một vài thứ em cảm thấy mình thất bại.”“Điều gì?”“Anh à! Nếu là anh, anh nghĩ anh có thể yêu một người như em không? Em muốnnói em yêu người đó nhưng lại không nghĩ ra người đó sẽ trả lời thế nào.”“Anh không biết, chẳng thể tưởng tượng được làm sao mình có thể yêu em gái củamình được nữa. Ha ha… nhưng em là một cô em gái rất dễ thương.”“Em không dễ thương…. Em cũng không cần dễ thương. Em đi ngủ đây. Byeanh!”Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ?***Anh và tôi!Tôi chẳng nhớ chúng tôi gặp nhau từ lúc nào, tôi chỉ biết khi tôi còn chưa hiểu hếtmọi chuyện trên đời anh đã ở cạnh tôi. Anh xem tôi như một cô em gái nhỏ để chechở, yêu thương nhưng tôi không muốn thế.Lúc nhỏ, tôi gọi „anh‟ như một phản xạ vì anh lớn hơn. Lớn lên tôi gọi „anh‟ vớimột ý nghĩ khác. Tôi mến anh. Tôi bắt đầu ngượng nghịu mỗi khi nghĩ về anh. Tôinâng niu tất cả những kí ức bên anh mãi cho tới lúc anh không còn bên tôi nữa. Tôimuốn anh là của tôi, như hoàng tử là của công chúa. Nhưng đáng buồn, từ bé ...

Tài liệu được xem nhiều: