Hắn với nó yêu nhau được một năm, một tháng, mấy mươi ngày. Hắn nói thế. Còn nó thì lại mặc. Nó chẳng đặt tên cho thứ quan hệ giữa nó với hắn. Muốn thứ tình gì cũng được mà không là thứ tình gì cũng được. Tùy. Cách đây một năm, một tháng, mấy mươi ngày, bố nó nằm viện. Nó ở viện, chăm bố. Hai bố con ăn tết bệnh viện. Bỗng nhiên hắn gọi điện cho nó và khoảng một tiếng đồng hồ sau thì hắn có mặt ở bệnh viện. Sau này hắn kể với nó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu người câm Tình yêu người câm TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGAHắn với nó yêu nhau được một năm, một tháng, mấy mươi ngày. Hắn nói thế. Còn nó thìlại mặc. Nó chẳng đặt tên cho thứ quan hệ giữa nó với hắn. Muốn thứ tình gì cũng đượcmà không là thứ tình gì cũng được. Tùy.Cách đây một năm, một tháng, mấy mươi ngày, bố nó nằm viện. Nó ở viện, chăm bố. Haibố con ăn tết bệnh viện. Bỗng nhiên hắn gọi điện cho nó và khoảng một tiếng đồng hồsau thì hắn có mặt ở bệnh viện. Sau này hắn kể với nó rằng hôm đó hắn vừa chia tay vớingười yêu. Hắn nhậu đến sáng và ngủ trên xe – vừa lái xe vừa ngủ, khi về nhà. Hắn lụctung danh bạ điện thoại và sẽ gọi một số ngẫu nhiên để nói chuyện. Nó là chủ nhân củacon số ngẫu nhiên đó.Hắn đến. Ngủ ngon lành khi đang ngồi vắt vẻo bên ghế đá kể chuyện tình buồn cho nónghe. Vào phòng bệnh, hắn ngủ tiếp trên chiếc giường bên cạnh. Bố bảo nó đưa bạn vềnhà chơi, có bạn lính lâu năm đến thăm bố.Nó nhắn vài dòng tin an ủi. Mấy ngày tiếp theo, hắn đến nhà nó thường xuyên. Một buổichiều muộn, hắn rủ nó đi chơi, dọc bờ biển. Mùa đông. Những ngày chớm tết. Nắng xám.Lạnh cái lạnh của một trái tim vô tình.Nó run. Hơi thở của biển phả vào mặt nó, mang vị mặn, ướt át. Trời về đêm. Vài ngôi saoleo lét thứ ánh sáng xanh mờ nhòe. Nó nhìn, như không nhìn. Không có điểm dừng. Hunhút. Nhìn biển cũng không mà sao trời cũng không. Hắn vòng tay ôm nó. Giật mình.Mặc. Tiếp tục nhìn. Hắn xoay người nó. Chuẩn bị đặt môi hắn lên môi nó. Nó nhìn. Trântrân. Không chớp mắt. Vào thẳng mắt hắn. Thách thức. Van lơn. Ảo não. Hắn rã rời chântay. Về.Hết thời gian nghỉ tết. Hết đi trên mảnh đất “Hà Tĩnh mình ơi răng mà thương mà nhớ”.Sài Gòn. Thế giới của những cơn mưa đến và đi bất chợt, để hụt hẫng cho những kẻ thíchmộng mơ. Như nó.Hắn nói nó là người lạnh lùng nhất thế gian. Trái tim đá. Hắn níu giữ nó bằng bàn tay vôhình. Mặc nó tuyệt tình, không cảm xúc. Hắn theo nó lang thang tìm những cơn mưathích trêu ngươi, đến và đi như chưa từng ở lại. Hả hê cười rồi mất hút. Nó thành ngườiđiên. Không thấy mưa, nó thấy hắn. Tả tơi như tàu chuối.Hắn cá độ. Thiếu thắng thừa thua. Tay vô sản chính hạng – không bạn bè, không tiền,không uy tín, không tự trọng. Không gì sất! Tay địa chủ chính cống – kho nợ nần, khobảo thủ, kho gia trưởng, kho ghen tuông…Hắn thường ngồi ngắm nó bên cửa sổ - cầm cuốn Kinh thánh Tân ước trên tay. Nó khôngtheo một tôn giáo nào. Hắn lì lợm. Cuốn kinh thánh gấp đôi che một mắt nó. Hắn đứngtrước con mắt còn lại. Chấp chới trước một cơn gió mùa.“Anh không thể sống thiếu em”. Nó nuôi nó và một đứa em đang học cao đẳng. Ngày đihọc, tối đi dạy kèm, khuya đánh văn bản thuê. “Em ơi cho anh tiền đi xe buýt”. Nó đưaem nó tiền mua giáo trình. “Em ơi lên đưa anh đi ăn cơm với. Anh hết tiền rồi”. Nó choem tiền sắm áo đồ và một chiếc xe đạp Nhật. “Mai hết hạn đóng học phí rồi. Kỳ này anhsẽ nghỉ học. Năm sau học tiếp”. Nó lên thăm má nuôi, nước mắt hai hàng trên má nó vàtrên má má nuôi.Hắn vẫn đi học bình thường. Vẫn ăn cơm no. Vẫn đi xe buýt mỗi ngày. Em nó vừa đónghọc phí ba triệu. Sinh nhật hai nhỏ bạn, thôi nôi em gái thằng lớp trưởng. Nó ngắm nghíasợi dây chuyền – món quà đậu đại học của chị nó cho. Cổ nó trống không, hai hốc xươngnhư hai con ốc bươu trồi ra. Con bạn thân kêu nó là chiếc Samsung siêu phẳng, siêumỏng.“Mày bị điên hả?” – con bạn thân quát nó – “Mày để phần ngu cho người khác với chứ”.Lầm lì. Im lặng. Con bạn bỏ đi. Để lại sau lưng câu líu ríu: “hết chịu nổi. Con khùng”.Mưa. Xối xả. Trắng trời. Nó đang bay. Nhẹ bẫng. Tan. Mưa lạnh – mưa nóng. Mưa ngọt– mưa mặn. Trời sáng. “Chị làm gì mà tắm sớm thế, không sợ bị ốm à? Mới sáng sớm đãdội nước ầm ầm, chẳng cho ai ngủ…”.Mới sáng sớm nó đã có mặt ở trường. Đưa hắn bó hoa bằng giấy, hộp quà. Nó vào thưviện. Hắn ra sân bóng cùng bạn bè. Trưa. Hắn vào đón nó ra quán nhậu. Mọi người đã tậptrung đông đủ, khoảng mười lăm người. Hôm nay là sinh nhật hắn. Tiếng “dzô” cùng âmthanh lảo xảo của những ly nhựa va vào nhau làm đầu nó như quả bom đã châm ngòi.Đây là nơi ồn ào nhất thế giới, nó trộm nghĩ. Khoảng ba mươi phút, tiệc tan. Hết tiếng“dzô”. Vỏ chai nằm ngổn ngang dưới gầm bàn. Người đưa hắn năm chục, người mộttrăm, người không đưa đồng nào. Tờ hóa đơn nằm chỏng chơ trên bàn. Hắn đếm qua rồidúi mớ giấy bạc lộn xộn vào tay nó “kệ em!”. Nó lẳng lặng cầm tờ hóa đơn và mớ tiềncòn thiếu lại gặp ông chủ quán. Xong tăng một. “Bây giờ đi café hay karaoke nào” – hắnhào hứng. Không một xu dính túi. Một vài người bỏ về. Một vài hô to “karaoke thôi”.Tiếng cười nghe như mảnh ly vừa chạm nền nhà. Vỡ toang.Tiếng nhạc xập xình. Ánh đèn lèo loẹt, sáng tối. Nó như đang trong cơn ác mộng. Hai giờđồng hồ trôi qua như hai thế kỷ. “Em ơi” – hắn kêu và đút tờ hóa đơn vào tay nó.Ngọn núi nuốt mặt trời. “Em ơi. Cho anh mượn vài chục”. Nó đưa những tờ giấy bạc saucùng của triệu rưỡi tiền nhuận bút giả ...