Thông tin tài liệu:
Cô mải mê với con đường và những dòng người lướt qua. Cô đang cố gắng tìm một hình dáng ai đó đi chiếc Vespa màu vàng, người dong dỏng cao và cái máy ảnh cơ đeo trước ngực... Tựa người vào chiếc salon êm ái của góc café khách sạn Silver, Nhã Đan đưa mắt nhìn qua cửa kính. Phố cổ là nơi cô muốn đến ngay khi đáp chuyến máy bay từ Mỹ về Hà Nộ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu trở vềTình yêu trở vềCô mải mê với con đường và những dòng người lướt qua. Cô đang cố gắngtìm một hình dáng ai đó đi chiếc Vespa màu vàng, người dong dỏng cao và cáimáy ảnh cơ đeo trước ngực...Tựa người vào chiếc salon êm ái của góc café khách sạn Silver, Nhã Đan đưa mắtnhìn qua cửa kính. Phố cổ là nơi cô muốn đến ngay khi đáp chuyến máy bay từ Mỹvề Hà Nội. Nơi ấy gắn với tuổi thơ và những xúc cảm đầu đời của cô. Hà Nội vẫnthế nhộn nhịp, đông đúc và chật hẹp. Phố cổ trong Nhã Đan vẫn thế, vẫn là nhữnggánh hàng loa kèn và sắc hồng, trắng của sen Hồ Tây. Hồi ức tràn về trong NhãĐan ở đó có mùi nếp non thơm đến lạ. Nhấp một ngụm cà phê không đường, côbắt chéo chân và khoanh tay hướng mắt ra con đường quen thuộc. Cô chớp khẽhàng mi cong và tự hỏi với lòng mình: Có phải mình chỉ tìm kiếm một thứ duynhất không? Chưa hẳn. Vì khi trở về, cô thấy như mình đang tìm lại chính mìnhchứ không chỉ tìm Duy - người mà 3 năm nay cô vẫn chưa khi nào thôi nhớ. ***Kí ức ở Việt Nam quá nhiều khiến cô không thể thực hiện như lời mình nói “Em sẽkhông bao giờ quay trở lại” của cô. Vì câu nói đó mà khiến cô và Duy trở thànhhai con người xa lạ. Nhã Đan mang trong mình hai dòng máu Mỹ và Việt nhưng côsống với ông bà nội ở Hà Nội, bố mẹ cô định cư ở Mỹ nhưng vẫn chưa thể đưa côsang. Khu phố cổ nơi cô sống có Duy một chàng trai Hà thành gốc luôn bên côlặng lẽ như một cái bóng. Tuy thiếu vắng tình cảm của bố mẹ nhưng chưa bao giờcô chịu thiệt thòi vì luôn có Duy bảo vệ. Lớn lên trong sự che chở ấy nên Nhã Đancó phần bướng bỉnh và khó bảo và luôn làm theo ý mình.Duy hiền và luôn sóng bước bên Nhã Đan bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào cô ấy cần.Như một điều đương nhiên, những rung động đầu đời Nhã Đan dành cho khôngphải là ai khác ngoài Duy. Và Duy cũng vậy, không có người con gái nào khácngoài Nhã Đan. Duy và Nhã Đan lại có chung niềm đam mê với nhiếp ảnh nên haianh em thường chở nhau trên chiếc Vespa vàng của Duy rong ruổi hết mọi ngócngách của Hà Nội để có những khuôn hình ăn ý nhất. Hai chiếc Nikon mua ở chợtrời là món quà tình nhân mà hai người đã dành dụm từ nhiều năm để tặng nhaungày Valentine năm Nhã Đan 18 tuổi.Những hoài bão của tuổi trẻ khiến Nhã Đan mơ đến trời New York với nhữngchương trình học nhiếp ảnh chuyên nghiệp và ngành thời trang mà cô thích. Cô đểlại Hà Nội với những thương nhớ và ra đi vì bố mẹ cô cũng muốn cô sang đoàn tụcùng gia đình. Ngày cô nói quyết định này với Duy, Duy đã sững sờ và mong côsuy nghĩ lại. Mặc cho Duy một mình với nỗi buồn vô hạn cô vẫn không mảy mayvướng bận. Khi nỗi cô đơn bao trùm lấy lí trí của Duy, Duy đã cầu xin Nhã Đanđừng đi. Thì cô đã phũ phàng mà nói rằng “Em đi và sẽ không bao giờ quay lại”.Có lẽ vì khi đó cô còn quá trẻ con, thích làm những gì người khác không muốn,nên cô mới buông câu nói không chút suy nghĩ ấy. ***Dẫu Hà Nội có thay đổi, người ấy có quên thì mọi thứ trong cô vẫn là nhữngkhoảnh khắc của 3 năm 7 tháng 29 ngày trước đây. Cô mải mê với con đường vànhững dòng người lướt qua. Cô đang cố gắng tìm một hình dáng ai đó đi chiếcVespa màu vàng, người dong dỏng cao và cái máy ảnh cơ đeo trước ngực. Cô vẫntin vào một ngày khi cô trở về, cô sẽ gặp lại người ấy cũng như cô đang nhặtnhạnh những kí ức còn sót lại. Vẫn dạo quanh Hồ Gươm, nheo mắt và chụp ThápRùa. Vẫn đến café Hàng Gai mỗi tối để ngắm phố lung linh ánh điện.Cô dừng lại mọi ý nghĩ và gọi bồi bàn tính tiền. Nhã Đan đã định sẵn cho mìnhmột lịch trình sau 3 năm trở lại. Tìm kiếm những gì từng là của mình…Nhã Đan bước men theo Hồ Gươm, nheo mắt và chụp Tháp Rùa bằng chiếc Nikonkỉ niệm. Cô chụp tất cả những hình ảnh chỉ mong sao trong những khuôn hình củamình cô sẽ bắt gặp một nụ cười hiền của người xưa. Cô ngồi trên chiếc ghế đá đốidiện với mặt hồ nơi mà 4h chiều ánh nắng vẫn hắt chói chang. Bờ gầy và cái vuốttóc của Duy vẫn như vừa mới đây hiện về trong cô rõ đến từng cảm xúc.Nắng Hà Nội oi nồng, khó chịu chẳng như cái nắng của NewYork, nhưng sao côvẫn không hề thấy rằng ai đó đang trốn cái nắng hè. Cô để lại ghế đá một kí ức saucùng, và lại dạo bước. Hồ Gươm chiều tháng năm phượng đỏ, cô giơ chiếc Nikonvề phía cửa hàng đồng hồ cổ ở Hàng Khay… Một chiếc Vespa cổ màu vàng…Côcứ ngỡ rằng đó là ảnh ảo trong chiếc Nikon đã quá cũ kĩ nên dụi mắt và nhìn bằngmắt thật…Không những là chiếc xe đó mà còn là biển số đó không sai… Băng qua đường, côvội vàng như một người khao khát tìm lại phần của chính mình. Chiếc xe thì quenthuộc thật nhưng người quen thì cô chẳng thấy đâu cả. Cô mạnh dạn hỏi chủ quánthì mới hay ông chủ mua lại chiếc xe cách đây hơn 1 năm.Có cái gì đó man mác buồn len vào lòng cô và cô lại tự vấn lòng mình: “Có nhấtthiết phải đi tìm những thứ đã quá xa tầm với!” và tự trả lời “Có xa thì cũng nhấtđịnh phải một lần với tới”. Nhã Đan hỏi mua lại chiếc xe nhưng ông chủ khôngđồng ý, mặc cho cô ấy năn nỉ thế nào, vì với ông chiếc xe ấy không phải là phươngtiện mà vì người vợ quá cố của ông rất yêu nó. Những mảnh kí ức tan vỡ trong cô.Sợi dây đầu tiên để tìm lại Duy đã đứt. ***Chiều buông xuống, đường phố đông hơn, khói bụi nhiều hơn. Cô vẫy một chiếctaxi và đưa cho anh mẩu giấy ghi địa chỉ của Duy cách đây 3 năm. Máy lạnh củachiếc taxi cũng không thể hạ được một chút nóng lòng của cô. Từng vòng nhíchcủa chiếc taxi lại như dồn cô đến đỉnh điểm của sự kiên nhẫn. Nhắm mắt để khôngcòn nhìn thấy những chiếc xe máy len lỏi, những làn khói đen xì từ chiếc xe buscũ kĩ Nhã Đan lại hồi tưởng về quá khứ. Từng kỉ niệm ngọt ngào của ngày xưa,từng nỗi nhớ Duy khi cô đặt chân đến miền đất xa lạ. Cô biết đây là cái giá cô phảitrả cho sự kiêu ngạo của một con bé ương ngạnh, cho sự bồng bột của tuổi mới lớn.Chiếc taxi cũng đưa cô đến ngôi nhà sơn tường trắng lợp những tấm tôn rỉ ...