Đánh dấu Đời nhạt hay não bà ấy đã cùn đi rồi? Bà ấy nằm trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu hiện đại nhất, cầm chiếc remote ti vi và chuyển hết các kênh, chẳng có gì làm bà ấy thích thú. Bà ấy cũng chẳng buồn đi ngủ. Chưa bao giờ bà ấy thấy lương tâm mình có chút gì đấy day dứt như hôm nay. Có phải bà đã quá nặng lời với con trai và con dâu của bà?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu tựa khói sương Tình yêu tựa khói sươngĐánh dấuĐời nhạt hay não bà ấy đã cùn đi rồi? Bà ấy nằm trên chiếc ghế sofa bọc da kiểuhiện đại nhất, cầm chiếc remote ti vi và chuyển hết các kênh, chẳng có gì làm bàấy thích thú. Bà ấy cũng chẳng buồn đi ngủ. Chưa bao giờ bà ấy thấy lương tâmmình có chút gì đấy day dứt như hôm nay. Có phải bà đã quá nặng lời với con traivà con dâu của bà?Đêm đang mơ màng trong vũ điệu của các loài côn trùng thì bị đánh thức bởi tiếngsấm vang rền. Tiếng gió đuổi bắt nhau va vào cửa kính, tiếng lá rơi lào xào. Đêmgiật mình thức giấc vì những hạt mưa mát rượi quất vào mặt. Mưa nửa đêm làmlòng bà thấy hiu quạnh.Phương Trang, cái tên hiền hòa, cao sang biết mấy, nhưng thêm một chút nữa thìkhuôn mặt bà mới hiền hậu, thêm một chút nữa thì nhìn bà mới toát lên được cáivẻ kiêu sa của thân phụ giám đốc. Căn biệt thự quá lớn mà neo người nên nỗi côđơn sẵn sàng bủa vây bà bất kì lúc nào. Người con trai út đang độ tuổi ăn chơi, saocó thể thấu hiểu nỗi tâm tư của bà. Rõ ràng bà còn chồng, nhưng giờ ông ấy cócòn nghĩ tới bà? Ông ấy có đang hạnh phúc? Ông ấy có nghĩ tới hạnh phúc của bà?Bà có mấy người con trai, nhưng trong tất cả những người con ấy, bà tự hào nhấtlà Quốc Đạt. Đứa con trai thành đạt và tình cảm nhất. Vậy mà giờ này Đạt lạikhông ở cùng bà. Bà bỗng cảm thấy ghen tỵ với người con gái ấy_ Thúy Vy. Cứnghĩ tới Vy là bà lại thấy nóng hết cả mặt. Vy chẳng làm vừa lòng bà, cũng chẳngvừa lòng những chị em dâu còn lại, nhưng chẳng biết Vy có cái gì mà hớp hồn contrai yêu dấu của bà ngay từ lần đầu gặp mặt. Giận lắm ! Bà đã bảo là không đượcrồi, chẳng ưng con nhỏ đó tí tị nào. Chính Vy đã làm cho mẹ con bà phải xa nhau.Bà muốn về ở cùng con trai, để mỗi ngày được Đạt chăm sóc cho...Nghĩ thế bàthấy người lảo đảo.Đêm nay mưa lâu dứt quá. Nước vã vào tấm kính rồi chạy thành dòng, cứ vậy nốitiếp xô nhau. Vô tuyến cứ chuyển hình liên tiếp, thứ ánh sáng tỏa vào bóng tối.Ngoài kia mưa chếnh choáng, bà cũng thấy người chông chênh. Bà có cảm giácgiống như vừa uống một lúc cả chục lon bia, hay là uống hết sạch một chai rượungoại. Trong chới với, bà muốn cất tiếng gọi ai đó. Nhưng đêm quá khuya rồi. Tấtcả xảy ra quá nhanh khiến bà cảm tưởng như tâm trí bà đang lạc tới nơi nào rồi.Tựa hồ như xa xăm lắm. Tất cả như một cuốn phim quay rất chậm. Chỉ khi bà trởthành khán giả của vở kịch cuộc đời, bà mới nhận ra bà sai từ đâu. Suy nghĩ lệchlạc và thiếu lòng vị tha, khiến cho bà lạc lối vào bi kịch.Bà nhớ từ cái thuở bà theo ông Khương về làm dâu miền trung. Quê hương thứ haicủa bà với những dãy núi cao, và dốc. Một bên là đèo Hải Vân, một bên là bán đảoSơn Trà hoang vu. Miền quê với những cồn cát, với đất mặn mòi. Dù chưa từngphải ở chung với mẹ chồng ngày nào nhưng ở với bà nội thì càng khó khăn hơn.Sự chênh lệch về tuổi tác, khiến cho suy nghĩ của mỗi thế hệ cũng khác xa nhau.Đôi khi mong muốn của các cụ lại trở thành sự áp đặt đối với các con. Ở cái tuổikhi nhớ khi quên, các cụ lại càng khiến con cháu muộn phiền. Nhưng may thay cáithuở hai vợ chồng còn đầu ấp vai kề, cũng khiến bà vơi bớt đi phần nào. Có lúctrong tâm tưởng của bà, bà chỉ muốn chạy đi nơi nào đó thật xa. Tránh cái nắngkhét lẹt. Tránh cái mưa chát chúa. Giờ đây khi Đạt xây cho bà căn biệt thự này thìông Khương lại không còn bên bà khi bóng đã xế. Chẳng biết ông ấy tệ, hay sốphận đẩy đưa như vậy rồi? Cho nên là Vy sướng hơn bà cả ngàn vạn lần ấy, thếmà không biết thân phận.Nhưng chưa bao giờ bà mở lòng mình để đón nhận Vy. Thương nhau thì trái ấucũng tròn, mà ghét nhau thì quả bồ hòn nó cũng méo. Bà đang bị những lời đồnđoán về tuổi tác của Vy dẫn đường. Rõ ràng Vy được rất nhiều người yêu quý.Người con gái với nước da trắng ngần, vẻ mặt thanh tao, tiếng nói nhẹ nhàngnhưng lòng dạ thì dạn dày, mạnh mẽ. Đúng là một người con gái lý tưởng để làmvợ. Nhưng mà con trai mình lại sợ vợ. Thế thì thật khổ cho bà quá đi.Hai năm trời chung sống cùng nhau, có khi nào bà thấy con trai bà to tiếng với Vymột lần. Kể cả khi nó sai mười mươi, mà Đạt vẫn không chịu chỉnh vợ. Như thếkhông gọi là sợ vợ thì là gì hả trời?Bà nhìn thấy con trai bà vui mừng khi Vy lần đầu tiên đi phỏng vấn. Đạt đã yêuVy ngay cái nhìn đầu tiên. Với sự thông minh, nhanh nhạy nhưng điềm tĩnh Đạtchọn cách quan sát Vy mỗi ngày. Cho tới một ngày anh quyết định nói lời yêu vớicô gái ấy. Dễ cũng đến chục năm trời rồi. Lúc đó bà thấy con trai bà vui lắm.Nhưng chẳng lẽ Vy lại tốt số đến vậy, cô sẽ hưởng thụ tất cả những gì mà con traibà có ư? Nhưng nếu chẳng có Vy thì có lẽ người con gái nào cũng vậy thôi, chảxứng đáng để cho con bà. Vì bà mà họ đã nhiều lần muốn buông tay cho tình yêutrôi vào dĩ vãng. Nhưng số phận phải cho người đó làm dâu của bà.Bà nhìn thấy Đạt tay trong tay đi hưởng tuần trăng mật. Những ngọt ngào, nồngsay, đắm đuối của buổi đầu, vẫn không làm cho Đạt quên nhiệm vụ là hỏi thăm mẹở nhà. Nhưng gọi rồi mà bà lại không có nhà để nghe máy. Thế mà khi trở về nhà,bà nói như tát nước vào mặt nàng dâu trẻ rằng, chắc bà có chết ở nhà cô cũngchẳng cần biết. Gía như khi ấy bà đừng vội vã trách móc, và cũng đừng có thiếulòng tin về lời giải thích của con thì có lẽ Đạt đã không giận bà khi phá vỡ nhữngdư âm còn đọng lại, và Vy cũng chẳng nghĩ bà là người mẹ chồng hà khắc bảo thủ.Giọt nước mắt bà lăn khi nhìn thấy nét cau mày của con trai khi tiếng chuông túttút tút.. ...