Nó thích truyện ngắn và thơ, còn anh thích truyện cười. Cơ bản là 2 tính cách hoàn toàn khác nhau làm nên 2 sở thích khác biệt. Nó biết yêu anh sẽ khổ lắm, vì anh chẳng thể nào hiểu nổi 1 đứa sống đầy nội tâm như nó cả.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu tuổi 26 Tình yêu tuổi 26Nó thích truyện ngắn và thơ, còn anh thích truyện cười. Cơ bản là 2 tínhcách hoàn toàn khác nhau làm nên 2 sở thích khác biệt. Nó biết yêu anh sẽkhổ lắm, vì anh chẳng thể nào hiểu nổi 1 đứa sống đầy nội tâm như nó cả.Nhưng….tình cảm mà, đâu thể nào suy tính thiệt hơn. Một khi đã yêu ai, nósẽ chân thành và hết lòng với người đó. Nhưng một khi đã bước qua, nó sẽkhông bao giờ quay đầu lại!Sinh ra, nó vốn đã là đứa đa sầu đa cảm, thích nhạc Lệ Quyên sâu lắng; thíchthơ Xuân Quỳnh lãng mạng và truyện ngắn tình cảm nhẹ nhàng của NguyễnNhật Ánh; thích những cơn mưa bất chợt giữa mùa hè, ghét cái nắng oi ả vàbỏng rát giữa trưa; thích những đám mây trong trẻo bồng bềnh giữa trời caoxanh ngắt; thích ngắm cầu vồng tuyệt đẹp sau những cơn mưa; thích đượcrong chơi giữa núi đồi như thời chăn bò cắt cỏ;… nó thích, thích nhiều thứlắm nhưng ghét thì cũng không ít hơn là bao. Vẻ bề ngoài của nó thì lại hoàntoàn đối lập với bản chất bên trong. Nếu mới nhìn thì chắc hẳn ai cũng sẽnghĩ đó là một manly chính hiệu, với dáng người cao gầy, làn da rám nắng,đôi dép lào lẹp xẹp, áo thun tay lật lai và quần đùi ngố rất phong cách. Đôilúc nó chẳng hiểu nổi chính mình nữa, dường như có 2 con người song songtồn tại bên trong nó. Và con bé đa sầu đa cảm kia chỉ trổi dậy những khi nóở một mình.Đối với nó thì tình yêu như một cuốn tiểu thuyết vậy. Thoạt đầu sẽ rất nhẹnhàng, lãng mạn và cuốn hút con người ta. Nhưng càng đọc thì càng kịchtính và diễn biến càng phức tạp. Con người ta sẽ lần lượt trải qua nhữngcung bật cảm xúc, có thể vui, có thể buồn, có lúc hạnh phúc đến ngạt thởcũng có khi đau đớn đến tột cùng. Với nó, như vậy mới là tình yêu. Và nódường như bất cần. Mà không, nói một cách chính xác là nó sợ, sợ lắm, sợtình yêu của nó sẽ kết thúc buồn như một cuốn tiểu thuyết vậy. Và… nóchẳng dám dành tình cảm cho ai.18 tuổi, rời ghế nhà trường, bước chân vào một chân trời mới, bạn bè háohức hẹn hò để chứng minh “giá trị” của mình. Nó thì không.20 tuổi, đám bạn lại bận rộn với những cuộc điện thoại, những cái hẹn để sosánh và lựa chọn cho mình một anh chàng ưng ý. Nó vẫn bình thản.25 tuổi, chúng bạn hầu hết đã yên bề gia thất, đứa thì chuẩn bị lên xe hoa,gặp nhau quanh đi quẩn lại một hồi vẫn là chuyện chồng con. Nó còn đangmãi mê theo đuổi ước mơ cầm trên tay tấm bằng cử nhân luật. Và tất nhiên,nó vẫn độc hành và trung thành với chủ nghĩa “tự do” của mình. Bạn bè nhìnnó lắc đầu hết thuốc chữa.Thật ra không phải là nó chưa từng yêu ai, chưa từng nghĩ đến chuyện tươnglai. Nhưng thật sự thì nó là đứa rất sợ đau. Trái tim nó đã từng tan vỡ ở tuổi23. Và từ đó…nó khép lòng mình, vì nó… sợ.Rồi một ngày, nó gặp anh, một người chẳng có gì là đặc biệt. Ấn tượng đầutiên cũng thật mờ nhạt, thậm chí nó còn không nhớ nổi tên anh dù làm cùngcơ quan và đã vài lần tiếp xúc. Nó chẳng thèm quan tâm đến con trai, màanh cũng chẳng để ý gì đến nó. Bởi có khi cả tuần nó mới gặp anh một lần.Mọi chuyện đều đơn giản.Mấy tháng sau, mọi chuyện vẫn bình thường không thể bình thường hơn. Nóvà anh vẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, không hơn không kém.Bỗng một ngày, nó có cảm giác, ah mà không, phải nói là giác quan của mộtđứa con gái mách bảo với nó rằng “hình như có ai đó đang nhìn mình”, nóquay lại và bắt gặp ánh mắt anh. Rồi từ đó, nó bắt đầu tiếp xúc với anh nhiềuhơn. Dần dần nó nhận ra “anh chàng này cũng vui tính ấy nhỉ?”. Nhưng mọichuyện chỉ dừng lại ở đó, nó lại mãi mê với những chuyến rong chơi với bạnbè, những chuyến phượt liên tỉnh, với những sở thích không giống ai của nó.Và nó chẳng có nhiều thời gian để nghĩ đến những gì liên quan đến anh.Dần dần, qua những kế hoạch đoàn, những buổi giao lưu, những lần liênhoan, những cuộc nhậu,…nó bắt đầu nhận thấy ở anh một sự khác biệt. Anhuống khá tốt nhưng càng uống càng bình tĩnh và ít nói. Giữa đám đông ồn àoanh không bị hòa lẫn vào đó, anh khác biệt và có cái gì đó khiến nó tò mò,muốn tìm hiểu. Và nó bắt đầu tìm hiểu.26 tuổi, anh đã là đồng nghiệp với nó được một năm. Anh và nó nói chuyệnnhiều hơn, nó cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho nó có điều gì đóđặc biệt hơn so với những người khác. Và nó bối rối khi nhận ra…nó cũngđã… thân với anh hơn mức bình thường. Nó sợ, sợ lại thất vọng và đau khổthêm lần nữa. Nó lo lắng vì…anh là bạn của người yêu cũ của nó. Và rồi nóchọn giải pháp…che giấu.Dường như nó đã yêu lần nữa, một tình yêu đầy trách nhiệm và rất chânthành. Nó đã phải đắn đo, suy nghĩ rất nhiều với tình yêu ở tuổi 26. Khôngnông nổi, chẳng mãnh liệt nhưng lại rất sâu sắc. Và nó cảm nhận được tìnhcảm mà nó dành cho anh cứ lớn lên từng ngày, từng ngày,… đến một ngày,nó đã chẳng thể che giấu được nữa.………………*………………..Còn với anh, cuộc đời lại giống như một câu chuyện cười, kết cấu giản đơn,nội dung ngắn gọn, dễ hiểu. Và trong tình yêu cũng vậy, mọi chuyện với anhdường như luôn là rõ ràng và đôi khi quá đơn giản. Anh là người nhiệt tình ...