Danh mục

Tình yêu vốn mỏng

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 209.71 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? *** Từng giọt mưa rơi tí tách xuyên qua kẽ tay, tôi vẫn đứng tại chỗ này, bao năm nay vẫn đứng đây, vào mỗi chiều thứ bảy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu vốn mỏngTình yêu vốn mỏngAnh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? ***Từng giọt mưa rơi tí tách xuyên qua kẽ tay, tôi vẫn đứng tại chỗ này, baonăm nay vẫn đứng đây, vào mỗi chiều thứ bảy. Thời gian lâu đến nỗi, cả chịchủ của cái quán cà phê nhỏ xinh, chìm trong không gian màu tím ở phía saulưng tôi bây giờ, không biết từ lúc nào đã trở thành chị em tốt của tôi.Này nhóc, vẫn chờ ư?Dạ vâng, vẫn chờ ạ. Không biết đến bao giờ.... Nhưng có vẻ đã thành thóiquen nên chưa thấy nản.Con bé khùng. Chị lau tay vào chiếc tạp dề màu tím với những đường viềnthêu hoa đặc trưng của Violet coffee rồi cốc lên đầu tôi một cái thật kêu. Chịcười, còn tôi thì nhăn nhó.... Chị vốn thấp hơn tôi nửa cái đầu nhưng chẳngbao giờ tôi né được những cái cốc đầu đau điếng của chị. Chị nghĩ, nhữngtâm hồn như em là những tâm hồn sinh ra để bị tổn thương.... Chỉ vì luôn tựlàm những việc tổn thương mình.Còn em nghĩ, chị sinh ra để làm triết gia nhưng lại sa vào cái hũ cà phê củaanh Dũng. Phí cả tài năng.Cốc. lại một cái cốc đầu thật kêu, tôi vẫn không kịp né. Cái miệng.... đángghét! Chị cười khanh khách hòa vào tiếng mưa rỉ rả. Mưa bắn từng giọt vàomũi giày của tôi. Mái hiên của quán ngắn thật, mưa vẫn có thể chạm đến tôi,không chỉ mũi giày mà là cả tâm hồn. Tôi không cười nỗi nữa. ***Nhóc con.... Ở nhà ngoan nghe chưa? Rảnh rỗi nhớ liên lạc, đừng có keokiệt tiền bạc như thế! Lại cái giọng trầm thấp bám lấy tôi trong mỗi giấcmơ dù là đẹp hay là ác mộng. Cái giọng này, đáng ghét nhất vẫn là cái giọngnày.... Tại sao lại nói như thế chứ, tôi không tiếc tiền nhưng người nói câunày lại tiếc rẻ thời gian với tôi.Này, bao giờ anh mới về hả? Singapore thế nào? Có đẹp hơn Đà Nẵngkhông? Có nhiều thứ quan trọng với anh như Đà Nẵng không? Tại sao lạivẫn chưa về? Câu hỏi đó gào thét trong lòng tôi không biết bao nhiêu lần,câu hỏi đó quặn lên, cào rách trái tim tôi, vậy mà thứ tôi thốt ra mãi mãikhông thể là nó. Câu nói nhẹ như tan vào hư vô khiến tôi hối hận vô cùng:Singapore chắc đẹp lắm nhỉ? Anh là sướng nhất rồi. Thế là xong....Có lẽ chị Hạnh, chủ quán Violet, nói đúng. Tôi có năng khiếu tự làm tổnthương mình. ***Có ai đó bảo chờ đợi là hạnh phúc. Tôi nghĩ, có lẽ người đó đã chờ đến phátđiên rồi. Chờ đến nỗi chân tay gần như hóa đá, trái tim gần như mất cảmgiác mới có thể xem việc ấy như một hạnh phúc. Rõ ràng, tôi nhận thứcđược tôi đã và đang làm một chuyện ngu ngốc, đang tự hành hạ bản thânmình nhưng tôi lại như một kẻ điên vì chờ đợi. Tôi nhận thấy, tôi mất dầncảm giác biết thế nào là mệt mỏi.Co gối ngồi trên ghế, mắt tôi vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính.Trong màn hình máy tính là một khung cảnh xa lạ nhưng quen thuộc. Xa lạvì tôi chưa bao giờ được đặt chân đến đấy, còn quen thuộc vì tôi đã ngắmnghía nó không biết bao nhiêu lần, đến nỗi có thể dễ dàng phác họa lại trongđầu khi đã nhắm tịt mắt. Chiếc ghế bên kia trống trơn, tôi lại phải tiếp tụcnhìn chăm chăm vào từng góc của căn phòng kia. Để rồi vô tình bắt gặp nókhông còn quen thuộc như tôi vẫn nghĩ... không còn quen thuộc khi đã có sựxuất hiện của những vật xa lạ.Trên chiếc bàn làm việc có một khung ảnh cỡ vừa đặt nghiêng ngiêng, tôi cóthể nhìn thấy thấp thoáng một mái tóc dài, một góc váy hồng.. Còn nữa, lọnước hoa trên giá sách, một vài sợi tóc màu hạt dẻ vướng ở góc máy tính.Tinh tường vốn là một khả năng tốt, nhưng lúc này tôi thấy nó không tốt mộtchút nào. Nhiều khi cuộc sống của con người ta sẽ tốt hơn, nhẹ nhàng hơnnếu có một số việc họ không biết, không thấy và không cố tình muốn biếthay muốn thấy.Đợi anh lâu không? Xin lỗi nha, bạn anh đến nói chuyện hơi lâu. Cuốicùng anh cũng ngồi xuống đối diện với tôi để tôi không tự thấy mình là mộtcon nhỏ tự kỉ với cái màn hình vô tri.Anh này...Hử?Anh có bạn gái rồi hả?À, ờ... ừm. Anh có... ha ha, sao thế?Em tò mò thôi.... Lúc nào được cho em gặp chị ấy nhé!Ừ! Sẽ cho em gặp. Nhóc con dạo này thế nào rồi? Học hành vẫn tốt chứhả?Vâng, vẫn tốt ạ. Tuy nhiên có một vài thứ em cảm thấy mình thất bại.Điều gì?Anh à! Nếu là anh, anh nghĩ anh có thể yêu một người như em không? Emmuốn nói em yêu người đó nhưng lại không nghĩ ra người đó sẽ trả lời thếnào.Anh không biết, chẳng thể tưởng tượng được làm sao mình có thể yêu emgái của mình được nữa. Ha ha... nhưng em là một cô em gái rất dễ thương.Em không dễ thương.... Em cũng không cần dễ thương. Em đi ngủ đây. Byeanh!Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? ***Anh và tôi!Tôi chẳng nhớ chúng tôi gặp nhau từ lúc nào, tôi chỉ biết khi tôi còn chưahiểu hết mọi chuyện trên đời anh đã ở cạnh tôi. Anh xem tôi như một cô emgái nhỏ để che chở, yêu thương nhưng tôi không muốn thế.Lúc nhỏ, tôi gọi anh như một phản xạ vì anh lớn hơn. Lớn lên tôi gọi anhvới một ý nghĩ khác. Tôi mến anh ...

Tài liệu được xem nhiều: