Tính luôn bữa nay là đã hai năm ba tháng mười sáu ngày kể từ hôm nàng biến mất. Lần cuối cùng anh nhìn thấy nàng là sáng 27 tháng ba. Hôm đó anh dậy trễ, có súc miệng đánh răng nhưng không kịp cạo râu, vừa cài nút áo vừa bước ra cửa vừa càu nhàu chuyện nàng không chịu kêu mình dậy sớm. Nàng lặng lặng không nói gì, anh vừa ra tới cửa thì nàng bất ngờ choàng ôm anh từ phía sau, thật chặt....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tổ ấm Tổ ấm TRUYỆN NGẮN CỦA HẠNH VÂNTính luôn bữa nay là đã hai năm ba tháng mười sáu ngày kể từ hôm nàng biến mất. Lầncuối cùng anh nhìn thấy nàng là sáng 27 tháng ba. Hôm đó anh dậy trễ, có súc miệngđánh răng nhưng không kịp cạo râu, vừa cài nút áo vừa bước ra cửa vừa càu nhàu chuyệnnàng không chịu kêu mình dậy sớm. Nàng lặng lặng không nói gì, anh vừa ra tới cửa thìnàng bất ngờ choàng ôm anh từ phía sau, thật chặt.Chật và vướng víu - anh đã cảm nhận vậy trong lúc ruột gan cồn cào vì sợ trễ cuộc hẹnvới đối tác. Nếu biết đó là vòng ôm cuối cùng của nàng, hẳn anh đã không vội vàng gỡtay nàng ra, dù có phải lỡ một hợp đồng quan trọng.Nhưng nàng đã biến mất, không lời từ biệt, không dấu vết, không tăm tích. Tối đó anhnhậu với tụi bạn tới nửa khuya. Thằng Hoàng dục về mấy lần. Anh cười lạt lẽo, vuốt máđứa con gái đang õng ẹo bên cạnh, giọng hơi ríu lại vì say và buồn ngủ: “Tội nghiệp mấycha sợ vợ… Ai biểu kết hôn làm chi cho khổ… Ký vào giấy kết hôn có nghĩa là cấp chongười ta cái quyền ghen tuông công khai, đúng hôn cưng?”. Mấy đứa con gái cười hí hí,nói “Tự do muôn năm, anh yêu… muốn nằm, hí hí hí…”. Câu đùa lạt nhách, nhưng khengực sâu và vồng ngực lồ lộ rung rung theo cái cười đầy phấn khích thì coi được. Nó làmvợi bớt cơn buồn ngủ rã rượi và đem chút rạo rực ào về…Lúc đó anh không biết nàng đã biến mất, không biết mình cũng có lúc muốn đổi một mớtiếng cười hí hí vô duyên kia lấy lại một tiếng dạ nhẹ mềm…Cả khi về tới nhà anh cũng chưa ý thức được sự mất mát. Anh chỉ bực bội làu bàu khiphải tra chìa khóa mở cửa trong cơn chếnh choáng ngầy ngật. Sau đó thì ma men lôi tuộtanh vào một giấc ngủ mê mệt…Chỉ sáng hôm sau, khi mắt vẫn nhắm nghiền và cái đầu nhức bưng bưng còn ép trên gối,anh mới lờ mờ nhận ra một điều gì khác lạ. Không có tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng,không có tiếng xoong chảo chạm khẽ khàng trong bếp, không có tiếng nước chảy rủ rỉ từbuồng tắm… Không thanh âm quen thuộc nào cả. Tuyệt đối câm lặng.Anh trở dậy nhớn nhác tìm kiếm - không thấy nàng. Bấm điện thoại - không liên lạcđược. Mở tủ - đồ đạc của nàng vẫn đấy. Chắc nàng đi đâu đó chút về. Anh nghĩ vậy, nhẹnhõm ùa vào lòng được chút ít trước khi bồn chồn đeo bám dẳng dai…Một ngày rồi mấy trăm ngày sau nữa trôi qua, nàng không về. Giá như nàng để lại một tínhiệu, một lời nhắn nào đó (như một lá thư sướt mướt đầu giường, hay một dòng chữnguệch ngoạc trên mẩu giấy dán ngay cánh cửa tủ lạnh chẳng hạn) thì có lẽ anh đã khônghoang mang đến vậy. Anh cố sắp xếp lại những ý nghĩ đang nhảy nhót lộn xộn trong đầuđể tìm coi nguyên do nào khiến nàng đột nhiên biến mất. Chắc chắn không phải bị bắtcóc. Tòa soạn tạp chí Gia đình nói nàng có nộp đơn xin thôi việc. Hỏi vậy chớ cổ đi đâu.Người tòa soạn ngơ ngác, tui hỏi nó không nói, tưởng chuyện này anh phải biết chớ! Câunày anh dịch ra là “Ông làm người yêu kiểu gì mà kỳ cục quá vậy?” khi chạm phải ánhnhìn nghi ngại của người tòa soạn đang dán vào mình.Thằng Hoàng thì không cần thể hiện sự ngạc nhiên bằng mắt, nó độp thẳng vào mặt anhmột lúc mấy câu hỏi nhọn hoắt: “Hả? Ông yêu cái kiểu gì vậy? Yêu bao lâu rồi mà nhànó ở đâu còn chưa biết là sao?”Anh nhăn nhó gãi đầu gãi tai. Trước giờ anh sống đơn giản, quan niệm yêu đương củaanh cũng đơn giản. Hợp nhau thì sống chung, hiện tại nhẹ nhõm là được, cần gì phảinhùng nhằng dây nhợ quá khứ hay vẽ vời viễn cảnh tương lai làm chi cho cuộc sống thêmvướng víu phức tạp.Không biết quan niệm của nàng có giống vậy không. Chưa bao giờ anh nghe nàng kể vềthời thơ ấu, về gia đình. Cũng chưa bao giờ nàng thủ thỉ với anh chuyện tương lai kiểunhư khi nào tụi mình làm đám cưới, anh thích đứa con đầu lòng là con trai hay con gái…Có lẽ nàng cũng không muốn xâm phạm đến hai chữ Tự do mà anh tôn thờ, càng khôngcó cái ý định quây nhốt hai chữ thiêng liêng ấy bằng một đám cưới hay một tờ hôn thúnhư những người phụ nữ bình thường vẫn thường mong muốn.Anh từng hài hòng nhẹ nhõm về điều này. Ngày ấy anh chưa ý thức việc tờ giấy kết hôncòn có một quyền năng to lớn khác - Là ngăn không cho người ta biến mất một cách độtngột, dễ dàng và không cơn cớ, như nàng.Thì thôi. Cũng có gì ràng buộc đâu mà phải hao hơi tổn sức kiếm tìm. Nhiều lần anh nghĩvậy nhưng rồi vẫn cứ thấp thỏm bồn chồn. Anh muốn gặp nàng, để hỏi nguyên do tại saonàng lại biến mất. Không phải là níu kéo, anh chỉ muốn hỏi cho ra lẽ vậy thôi. ***Anh xốc xới mớ ký ức còm nhom của mình và nhớ ra ngôi trường nàng từng học, xốc xớihồ sơ của nàng lưu ở đó và tìm ra làng xóm nơi nàng từng sống, lại xốc xới cái xómnghèo nàn ấy để tìm ra ngôi nhà nhỏ bé xiêu xiêu từng che mưa nắng cho nàng một thuởấu thơ… Cuối cùng thì anh cũng gặp được cha nàng, một người đàn ông có dáng đi thậpthễnh và ánh nhìn lạnh lẽo. Cả câu nói rớt ra từ đôi môi khô nẻ kia cũng sắc lạnh: “Từ saungày mẹ nó mất nó có thò mặt về được bữa nào… Mà bộ hết chuyện làm hay sao lại đitìm con nhỏ hãm tài đó cho mất công vậy?”. Anh đứng chết trân ngơ ngác trước khi chịcủa nàng kéo tuột anh vào căn nhà bên cạnh, kể cho anh nghe câu chuyện về “con nhỏhãm tài”.Chuyện bắt đầu từ khi đài truyền hình chọn gia đình nàng làm đối tượng nhận giúp đỡtrong chương trình truyền hình “Tổ ấm yêu thương”. Tiêu chí của chương trình là tìmkiếm lựa chọn những gia đình nghèo mà hạnh phúc (kiểu một túp lều tranh hai trái timvàng) để giúp họ thoát nghèo và duy trì hạnh phúc.Người ta nói gia đình nàng hội đủ hai tiêu chí ấy. Đoàn khảo sát hăm hở băng đồng lộisuối tìm đến ngôi nhà liêu xiêu trống hoác, họ hình dung ra câu chuyện đặc biệt về mộtgia đình đặc biệt. Chuyện bắt đầu từ hình ảnh người chồng, người cha thập thễnh trở vềnhà sau ngày giải phóng, đón anh là hai đứa con nhỏ và người vợ bụng đã lùm lùm sau áo- kết quả sau vụ cưỡng bức của tên đồn trưởng khét tiếng gian ác. Và người chồng đã gạtbỏ những đau đớn ...