Thông tin tài liệu:
Ngày ngày….tháng tháng…cứ lặng lẽ trôi qua…và..Tớ nhận ra một điều là…Tớ thích Cậu. Khi ở bên cạnh Cậu,Tớ cảm nhận được từng hơi thở của chính mình, nhịp đập vội vàng của trái tim.. và những tháng ngày thật sự ý nghĩa…tớ học được nhiều thứ, cho đi mà không hề mong đợi được nhận lại…tớ sống chậm lại để cảm nhận mọi thứ xung quanh dù là rất nhỏ…tớ học được cách kiên nhẫn và chờ đợi dù là trông gai và niềm hy vọng rất nhỏ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tớ Thích Cậu Tớ Thích CậuTruyện ngắn: Tớ thích Cậu…Ngày ngày….tháng tháng…cứ lặng lẽ trôi qua…và..Tớ nhận ra một điều là…Tớthích Cậu. Khi ở bên cạnh Cậu,Tớ cảm nhận được từng hơi thở của chính mình,nhịp đập vội vàng của trái tim.. và những tháng ngày thật sựý nghĩa…tớ học được nhiều thứ, cho đi mà không hề mong đợi được nhận lại…tớsống chậm lại để cảm nhận mọi thứ xung quanh dù là rất nhỏ…tớ học được cáchkiên nhẫn và chờ đợi dù là trông gai và niềm hy vọng rất nhỏ…tớ học được cáchđứng lên sau những lần lỡ chân trượt ngã…và một điều quan trọng như bao điềuquan trọng khác mà tớ học được là không bao giờ quay lưng với người mình yêuthương….đó là cậu…Tớ chưa từng nghĩ bao giờ điều ấy ngừng lại….nhưng Tớ biết rõ 1 điều là…ngàyhôm qua..ngày hôm nay..ngày mai…và tương lai...cho dù Cậu cố quên Tớ…cămghét tớ và cố tìm cách để chốn chạy tớ…Tớ vẫn sẽ giữ tình cảm ấy cho riêng Cậu,chỉ riêng Cậu và sẽ bên cạnh Cậu…đó là những gì mà một tình cảm chân thànhmới có thể làm được…Tớ thích Cậu ( tôi viết lên cả trang giấy gửi cho cô và kèm theo là những dòng cảmxúc chân thành của mình)…mà tôi cất giữ bấy lâu nay…20h45 pm: ALO…alo…Cậu có nghe rõ Tớ nói không…Cậu đã đọc nó chưa…Cậu cảm nhận nó thế nào…Tớ cũng không biết nữa!!!….Ừm! Trông giọng nói của Cậu có vẻ mệt đấy, nghỉ sớm đi nhá…không cần phải trảlời Tớ vội về điều này đâu…..Good Night nháỪ…Suốt cả buổi chiều anh nóng lòng muốn được nghe câu trả lời từ chính cô. Cảmgiác đứng ngồi không yên, và cảm xúc trộn lẫn…21h15 pm: Biiiiiiiiip âm thanh phát ra từ điện thoại...Hộp thư đến mang cái tên khádài Xin Anh Đừng..là cô…cái tên mà không thể nào nhầm lẫn được với ai..Trong một lần đi chơi cùng cả lớp…anh gọi tên cô như thế…vì cô thích ca khúcấy…Anh chụp vội lấy cái điện thoại khi vừa nhớ ra là mình để nó ở trong phòng…anhđọc kĩ từng dòng tin nhắn mà cô gửi cho mình.Tớ…chưa quen ai bao giờ hết, với lại cũng kén lắm, chỉ mong chọn đúng người,yêu và lấy một người mà thôi, nên chưa cho ai cơ hội cả. Thấy sợ, cảm giác run,khi đồng ý quen một ai đó lắm, tớ cũng chẳng tin ai tuyệt đối cả. Cậu cho tớ thờigian suy nghĩ , một tháng sau thi xong đại học…nếu lúc đó…cậu còn tình cảm vớitớ…”Cảm xúc của anh lúc này lẫn lộn vào nhau: một tia hy vọng le lói sau dòng tin nhắnvừa đọc của cô, mà chính mắt anh và miệng đọc được..nhưng không thể khiến anhkhông ngừng nghĩ đến bằng cách chối từ khéo léo của cô để kéo giãn thời gian...vìkhông muốn từ chối thẳng thừng và nhanh chóng…sẽ làm anh buồn… Bằng cáchriêng nào đó mà cô đưa ra…đại loại là vậy…anh vui mừng và nghĩ thầm: ừm! tớchờ cậu…hạnh phúc ấy dù là mong manh và dễ vỡ như bong bóng xà phòng nhưngngày ngày anh vẫn nuôi dưỡng và muốn che chắn cho nó ở bên mình…Anh tự nhủ thầm: mày phải là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy, không được làm chocô ấy thất vọng về mày, dù chỉ một lần nghi ngờ …vì anh không muốn làm tổnthương cô, dù chỉ một lần...với anh đây là mối tình đầu…là lần đầu tiên anh dànhtình cảm trọn vẹn và tốt đẹp nhất của mình cho một người con gái mà người đóchính là cô...Có ai đó đã nói rằng: Khi bạn yêu một ai, thì hãy chọn cho mình con đường dàinhất để mà đi, vì… chỉ có con đường ấy mới thật sự mang đến cho bạn hạnh phúcmà thôi”.Tháng năm, hè về, cái nắng chang chang giữa trưa hè nóng bức, trên tay tôi đangcầm đọc một cuốn tiểu thuyết Rừng Nauy, một kiệt tác của HARUKIMURAKAMI. Tôi ngồi đọc say xưa nơi góc lớp,như chẳng hề để ý mọi thứ xungquanh mình.Bất chợt, tôi đóng trang sách lại và nhìn ra khung cửa sổ, trước mắt tôi không có gìnổi bật ngoài hàng cây Tràm đang đơm hoa vàng li ti rụng khắp sân trường mỗi khicơn gió chiều nhè nhẹ thổi về, kèm theo là âm thanh quen thuộc của những chú Veđua nhau kêu vang từng hồi,mà tôi thường quen gọi đó là tiếng dương cầm, có khitôi gọi đó là một bản nhạc trữ tình mang đến cho bất kì ai một cảm xúc thấm buồnnếu chăm chú lắng nghe từng giai điệu…Tôi yêu thứ âm thanh đấy,trong khi mọi người trong lớp tôi chẳng lấy ưa làmấy.Một lần tôi hỏi anh bạn ngồi cạnh tôi, sở dĩ tôi gọi hắn là anh bạn bởi vì hắnhơn tôi 2 tuổi. Vì một vài lí do nào đó nên anh ta học cùng lớp với chúng tôi…Này Anh bạn!Có nghe tiếng nhạc vivu như một bản hợp âm chơi trong thính phòngmà chúng ta thường bắt gặp ở một nơi nào đó hay xem trên tivi không? Tôi hỏi anhta thế.Ngố à, thấy nhức óc hại não hơn thì có ấy, phiền chết vì bọn côn trùng nhỏ xíu lạimang trong mình cái âm thanh quái đảng đấy! Anh bạn đáp lại tôi như chút hếtđiều khó chịu và không hài lòng của mình lên tôi thay vì anh ta phải hét to và nóibọn côn trùng anh không thích!!! ĐỪNG LÀM PHIỀN NỮA..Tôi quay sang hỏi những người xung quanh, họ trả lời gần giống thế, mỗi ngườiđưa ra một quan điểm hay ý kiến khác nhau, hầu như họ không ưa gì chúng bởi vìchúng làm cho họ mất tập trung trong giờ học. Còn tôi cảm thấy rất dễ chịu ...