Xem ti-vi hay tin cuộc thi “Ai-đồ” quay trở lại, em trai tôi khấp khởi lắm. Nó hùng hồn: “Chị ơi, lần này em sẽ tỏa sáng cho chị coi!”. Tôi chỉ cười trừ: “Vậy đó hả, quyết tâm ghê ha!”. Nó bảo tôi lên mạng đừng gọi tên nó, phải gọi nó là “Mai-cờn”. Giờ ai chẳng có cho mình một nickname trên mạng, chị gọi tên em không ai biết hết, gọi “Mai-cờn” thì ai cũng biết. Không tin cứ vô “phây-búc”(1) em mà coi. Tôi nghe lời rủ rê của nó, cũng tự tạo cho mình một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Toả sáng Toả sáng TRUYỆN NGẮN CỦA LƯU QUANG MINHXem ti-vi hay tin cuộc thi “Ai-đồ” quay trở lại, em trai tôi khấp khởi lắm. Nó hùng hồn:“Chị ơi, lần này em sẽ tỏa sáng cho chị coi!”. Tôi chỉ cười trừ: “Vậy đó hả, quyết tâm ghêha!”.Nó bảo tôi lên mạng đừng gọi tên nó, phải gọi nó là “Mai-cờn”. Giờ ai chẳng có chomình một nickname trên mạng, chị gọi tên em không ai biết hết, gọi “Mai-cờn” thì aicũng biết. Không tin cứ vô “phây-búc”(1) em mà coi. Tôi nghe lời rủ rê của nó, cũng tựtạo cho mình một cái “phây-búc”, nhưng lại chẳng biết đặt nickname là gì.“Chị để tên thật được không… “Mai-cờn”?“Được… thì nhiều người họ cũng để tên thật, tùy chị à.”Vậy là mươi phút với sự hướng dẫn nhiệt tình của nó, tôi đã chễm chệ có ngay một cái“phây-búc” với đầy đủ cả tên lẫn họ của mình. Xong xuôi, lần mò vào “phây-búc” nó,chao ơi thấy quá quá trời là bạn.“Em nhiều bạn vậy, gần năm nghìn cơ à…”“Phây-búc cho kết bạn với năm nghìn người lận chị ạ, nhưng nói thật là em chỉ quen chưađến hai chục…”Tôi ngó đăm đăm vô màn hình vi tính. Đúng là ai cũng gọi em tôi là “Mai-cờn”. Chào“Mai-cờn” làm quen nha! Hế lô “Mai-cờn”, một ngày vui vẻ. Chúc ngủ ngon, “Mai-cờn”…. Đọc một hồi đã thấy rối cả tay hoa cả mắt.Mai “Mai-cờn” đi đăng ký thử giọng “Ai-đồ” đây, ai đi chung không nào…”Nó chỉ vừa cập nhật mấy dòng lên “phây-búc”, lập tức đã thấy cả đống người vào hưởngứng liền.Em trai tôi quyết tâm lắm chứ không có đùa đâu.“Mai-cờn” năm nay học lớp mười hai trường Quốc tế. Ở trường nó chơi thân nhất với“Lê-ô” - tất nhiên nên gọi nickname vậy vì ai cũng biết, gọi tên thật không ai biết. Haiđứa nó giống nhau lắm, rất mê hát hò. Theo cảm nhận cá nhân, tôi thấy chúng nó hátcũng vào loại khá. Càng gần kề ngày dự thi, “Lê-ô” qua nhà tôi suốt. “Tranh thủ luyệngiọng, chị ạ!”. Nói rồi hai thằng chui tót vô phòng đóng cửa tập tành. Gọi là đóng cửa thếthôi chứ bên ngoài tôi vẫn nghe rõ mồn một chúng nó dợt với nhau toàn những “bài tủ”.Nào Pop nào Rock nào Hip Hop đủ thể loại gì đấy… thi nhau gân cổ loạn xị cả lên. Vuighê lắm.Rồi cũng đến ngày bọn nhóc đi tìm cho mình con đường để “tỏa sáng”.“Chị đi chung với tụi em nha!” – Nhóc “Lê-ô” mở lời dụ dỗ.“Cũng được, để xem bọn mày thi thố thế nào…” – Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại xiêulòng.Nhưng tôi nhanh chóng hối hận với quyết định vội vã của mình. Đến nơi mới giật mìnhnhận ra. Nào đâu phải chỉ riêng có mỗi hai nhóc nhà mình đi thi. Bấy giờ tôi đã biết cảmgiác choáng ngợp với cả rừng người là thế nào. Ngộp thở, đầu óc tôi quay mòng mòng.“Lê-ô” lập tức phải dìu tôi ngồi xuống chỗ mát mẻ còn chút ít không khí, trong khi miệngvẫn toe toét:“Đã thật, “Mai-cờn” ha!”“Mai-cờn” gật đầu lia lịa, mắt muốn tóe lên tia lửa điện. Mà không, tôi đã kịp để ý, ở đâymắt cậu nào cô nấy cũng đều tóe sáng như nhau vậy. Kỳ cục thật. Tôi vốn không thíchchốn đông người. Chẳng bao giờ tôi đi xem hát, họa hoằn lắm bị nhỏ bạn thân dụ khị kéođi mới còn có dịp bước vào rạp chiếu phim độ vài lần. Vậy mà ở đây cũng phải hơn chụcnghìn người. Chết mất, chết mất, cho chị về! Về là thế nào bà chị, đông vui thế cơ mà!Chúng nó kéo nhau đi lấy số báo danh, làm thủ tục gì đó, bỏ tôi lại. Kiểu này mình tha hồchờ đợi mỏi mòn luôn.***Sân khấu lấp lóa rực rỡ với đủ những ánh những sắc xanh đỏ tím vàng. “Mai-cờn” đứngđó, cất cao giọng hát ấm áp của mình. Em trai mình đấy, em trai mình đấy! Tôi vui sướngvỡ òa cùng tiếng thét bật lên từ cuống họng. Tíc tắc sau nhận ra mình đang bị nhận chìmtrong một rừng khán giả bạt ngàn. Và tiếng thét cũng nhanh chóng trôi tuột đi đâu mấtbởi đám đông cổ vũ vang dội đằng sau:“Mai-cờn”, “Mai-cờn”, “Mai-cờn”…Nó đã là ngôi sao thật rồi. Trong tôi rưng rưng trào lên một niềm xúc động khôn tả. Tôiluôn biết đây là ước mơ từ ngày còn bé của nó. Trở thành ca sĩ, trở thành người của côngchúng, đem lời ca tiếng hát từ trái tim mình gửi đến mọi người. Giọng hát “Mai-cờn”ngân vang, cao hơn, xa hơn, lấp lánh như những ánh sao thắp trên nền trời.Mời số báo danh tiếp theo…Tôi giật mình, mắt lờ mờ, tai nghe loáng thoáng giọng nói thân quen của thằng em trai.“Run quá chị ơi, tới lượt tụi em rồi!”Ngó qua, thấy “Mai-cờn” đứng dậy, sửa lại áo quần, bộ dạng hồi hộp lắm.“Chị ngủ đấy à?” – “Lê-ô” ngồi bên cạnh khều tôi.“Ừ, mới thiếp đi thôi. Chị mệt quá…”“Sau “Mai-cờn” là đến em đó!”Chúng tôi nhìn theo “Mai-cờn” cho đến khi bóng dáng nó khuất hẳn sau cánh cửa dẫnvào phòng thi. Ngày hôm qua “Mai-cờn” và “Lê-ô” đã vượt qua vòng sơ loại dễ dàng.Khỏi phải nói, tôi biết hai đứa nó có khả năng mà. Qua được sơ loại rồi, hôm nay chúngnó mới chính thức được vào trình diện với ba vị giám khảo – nghe người ta đồn “vừa khótính lại vừa vui tính”.Chung quanh, bao khuôn mặt háo hức giờ đã nhuốm màu mệt mỏi. Giấc mộng “Ai-đồ”sao mà lôi cuốn quá, thật khó để kiềm lòng cưỡng lại. Cũng phải, hẳn ở đây rất nhiều bạntrẻ cũng đã từng mơ chung một giấ ...