Danh mục

Tôi Chỉ Là Đàn Bà

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 148.15 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. một ngày tháng 4/75, tôi rời khỏi Saigon khi thành phố đang như người lên cơn sốt cao độ không thuốc thang hay phương cách gì có thể làm giảm đi sức nóng chết người ấỵ Tôi như người bị thôi miên chen lấn giữa cơ man là người nơi sân bay tôi đã vài lần đến với Quang lúc để cùng Quang đi thăm gia đình ở Đà Lạt, có lúc lại đến tiễn Quang đi công tác. Những chuyến bay của Quang càng lúc càng thất thường khi cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn và dù...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi Chỉ Là Đàn Bà Tôi Chỉ Là Đàn Bà1.một ngày tháng 4/75, tôi rời khỏi Saigon khi thành phố đang như người lên cơn sốt caođộ không thuốc thang hay phương cách gì có thể làm giảm đi sức nóng chết người ấỵ Tôinhư người bị thôi miên chen lấn giữa cơ man là người nơi sân bay tôi đã vài lần đến vớiQuang lúc để cùng Quang đi thăm gia đình ở Đà Lạt, có lúc lại đến tiễn Quang đi côngtác. Những chuyến bay của Quang càng lúc càng thất thường khi cuộc chiến trở nên khốcliệt hơn và dù tôi đã quen với những chuyến bay của Quang nhưng tôi bắt đầu sợ hãinghe người tị nạn kéo về thành phố kể lại những cảnh bom đạn kinh hoàng và những vụchết chóc thê thảm. Quang vẫn xa vời đâu đó trên dải đất cong hình chữ S. Tôi bắt đầukhóc vì lo lắng, bắt đầu đôn đáo đi vòng quanh đám bạn bè có thân nhân đi lính để hỏithăm tin tức, bắt đầu làm kẻ thực sự đợi chờ đến khi biết rằng bọn họ đã vào gầnSaigon lắm rồi và tôi cuống lên, điên cuồng …- Mày đi với tao, anh tao đang chờ trong phi trường, biết đâu anh tao biết tin của Quangcô bạn bảo thế và tôi không có hy vọng nào khác để bám víu, thế là tôi đi theo như kẻ vôhồn, không tâm thức mãi tới khi thấy mình kẹt cứng giữa rừng người xô đẩy, mãi tới khicó bàn tay ai đó níu lấy tay tôi thật chặt đẩy mạnh về phía cửa phi cơ, tôi hốt hoảng:- Quyên à, mày kéo tao đi đâu vậy, tao còn phải về nhà với mẹ tao- Anh tao nói mình không về được nữa đâu, Việt Cộng sắp vào Saigon rồi, sau này yênchỗ rồi báo với mẹ mày sautôi la lớn:- Nhưng bây giờ mình đi đâu ? Đi đâu hả Quyên ?Quyên vừa mới chúi nhũi theo đà kéo của ông anh, tay phải của Quyên vẫn nắm chặt lấytay tôi, Quyên thẫn thờ nhìn lại tôi với gương mặt bơ phờ, tiếng người đàn ông đâu đóquát:- Đi trốn Cộng Sản chứ đi đâụ Cô muốn ở lại thì đi xuống đi cho người khác lênvài ánh mắt nhìn tôi bực dọc, tôi sợ hãi bóp chặt bàn tay Quyên, nép vào người Quyên rồikhông ai bảo ai, hai đứa cùng rơi nước mắt … Có lẽ chiều nay mẹ tôi sẽ lo lắng đi tìm tôikhắp nơi trong thành phố đang lên cơn sốt cao độ ấy và khi tìm không thấy tôi, mẹ sẽ rasao ??? Thốt nhiên tôi thấy ruột mình quặn đau, người ta bảo mẹ con liền khúc ruột,biết đâu mẹ vừa linh cảm sự mất mát của mình khi ruột tôi quặn đau ??? và còn Quang,không biết anh còn sống hay đã chết ??? Tôi nôn nao nhớ lại những câu chuyện thê lươngdo những người tị nạn vào thành phố kể lạị Nếu như Quang đã chết rồi thì sao ??? bomđạn không biết tự chủ còn người sử dụng chúng nếu không mất nhân tính để bảo vệ thứ lýtưởng vô lý nào đó thì cũng vì bảo vệ mạng sống mình và đồng độị Tôi bất chợt nhắmnghiền mắt đau đớn nghĩ đến Quang có thể đã gục ngã nơi rừng cao núi thẳm hay ở thànhphố xa lạ nào đó tôi chưa hề đặt chân đến, hoặc tệ hơn, biết đâu bọn họ đã bắt Quangvà như thế sống còn khổ hơn đã chết. Tôi kêu trời trong bụng, nhớ mẹ, nhớ Quang nhưngtôi như người đã phóng lao phải theo lao, không còn cách gì có thể Quay lại được nữa vàtôi không biết được những gì đang chờ đợi tôi phía trước chỉ biết rằng phía sau tôi mịtmờ khói đạn, ly tán, kẻ lấn người chen để có thể rời khỏi mảnh đất quê nhà nơi chôn nhaucắt rún. Tôi thốt nhiên òa khóc thật to cho mình, cho mẹ, cho Quang và cho mọi ngườiđang thất thần nhốn nháo quanh tôi …tôi định cư ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Maryland là tiểu bang hiền hòa . Ngoài nhữngngày lạnh nhiều hơn những ngày ấm trong năm, tôi tìm được sự bình an ở nơi nàỵ Nhưbao người tị nạn khác, tôi chăm chỉ làm việc và sau đó trở lại trường, vạch cho mình mộthướng đi nhất định. Những ngày xoay sở cô đơn đã khiến tôi trưởng thành hơn, suy nghĩkỹ càng hơn trước khi quyết định bất cứ sự việc gì. Cũng may, hai anh em của Quyên ởtiểu bang sát bên cạnh nên thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp được nhaụ Với tôi, anh emQuyên là người thân duy nhất ở xứ sở này và chừng như với họ, tôi cũng là người thânduy nhất. Tôi đã liên lạc được về nhà, lá thư đầu tiên mẹ cho biết vẫn chưa tìm đượcQuang có người nói chính mắt thấy nó ngã xuống giữa bom đạn và đồng đội, có ngườilại nói thấy nó đi trình diện học tập cải tạọ Như con đã biết, mẹ rất thương thằng Quangnhưng con gái chỉ có một thời, con đã lớn lại sống một mình bên ấy, mẹ thật sự không antâm. Đôi khi không tin vào định mệnh cũng không được con ạ, có duyên phận với nhaumới nên được vợ chồng .... Hầu như lá thư nào của mẹ cũng có những câu tương tự nhưvậy về vấn đề tình cảm của tôị Mẹ đâu biết rằng có lúc tôi đầu tắt mặt tối với học hànhvà công việc. Đôi khi nghĩ tới Quang, lòng tôi vẫn thắt chặt cơn đau và từ trong sâu thẳmlương tâm, tôi bối rối tự trách tôi quá ích kỷ nhưng khi đối diện với hiện tại, tôi lại đâm raphân vân không còn hiểu được chính mình chỉ biết rằng thời gian không bao giờ ngừnglại và tôi như người trượt trên dòng thời gian ấy để đi tới mãi có lúc quên mất tôi chỉ làmột người đàn bà vô cùng đơn độc, người đàn bà trong thể xác đứa con gái 22 tuổi tự bảovệ chính mình bằng cách tạo cho mình tấm áo choàng bằng gai nhọn để những ai đ ...

Tài liệu được xem nhiều: