Một ngày như mọi ngày, sau khi làm việc ráng cho xong bản vẽ công trình mới, hắn bước ra khỏi công ty lúc đã hơn bảy giờ tối. Bãi xe khu văn phòng hắn làm đã gần hết xe. Ông bảo vệ đang cầm tô cơm ăn chậm rãi, kế bên là chiếc tivi nhỏ đang chiếu bộ phim tình cảm Việt Nam nào đó. Như mọi ngày trên đường về, có lẽ hắn sẽ ghé quán cơm nào đó mua một hộp cơm mang về nhà trọ ăn, hoặc vừa chạy xe trên đường về vừa chờ một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tối cuối tuần - sắp Tết Tối cuối tuần - sắp Tết TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ KHÁNH LINHMột ngày như mọi ngày, sau khi làm việc ráng cho xong bản vẽ công trình mới, hắn bướcra khỏi công ty lúc đã hơn bảy giờ tối. Bãi xe khu văn phòng hắn làm đã gần hết xe. Ôngbảo vệ đang cầm tô cơm ăn chậm rãi, kế bên là chiếc tivi nhỏ đang chiếu bộ phim tìnhcảm Việt Nam nào đó.Như mọi ngày trên đường về, có lẽ hắn sẽ ghé quán cơm nào đó mua một hộp cơm mangvề nhà trọ ăn, hoặc vừa chạy xe trên đường về vừa chờ một cuộc gọi rủ nhậu của đámbạn. Mọi ngày đều như thế. Đến mức hắn chẳng để ý con đường về nhà trọ như thế nào.Tất cả như một quán tính, công việc và đi về…Ủa mà sao hôm nay không thấy thằng nào gọi điện thoại rủ nhậu nhỉ, hắn tự nhủ, à hômnay là tối thứ bảy, chắc mấy thằng bạn nhậu lo đi chơi với bạn gái hết rồi. “Bạn gái” – đãlâu rồi hắn không hẹn hò với cô gái nào thì phải – một cô gái thực sự, không phải các côgái nơi các quán bia ôm, hay bar mà các đối tác hay mời hắn, các cô gái ấy đều ăn nóigiống nhau và có một hình ảnh chung là nghiêng ngã, có lẽ lúc gặp mấy em cũng là lúcnhậu nhẹt, nên hắn thấy các em toàn nghiêng ngã, không biết các em nghiêng ngã haychính hắn do say nên mới là người nghiêng ngã, nghĩ tới đây hắn cười thầm. Ôi cuộc đờisẽ tiếp tục như vậy đến lúc nào? Đến lúc mấy thằng bạn lấy vợ hết thì ai rủ hắn đi nhậunhẹt đàn đúm cho khuây khỏa? Chẳng lẽ tối nào cũng về nhà xem tivi một mình rồi ngủquên để tivi vẫn mở đến sáng, rồi lại dậy đi làm, hắn vẫn miên man theo dòng suy nghĩ.Và một thoáng suy tư chợt hiện về. Lâu lắm rồi sự suy tư về hai chữ “gia đình” đã khôngcòn đi về trong tâm trí hắn. Công việc đã lấy hết thời giờ, cho dù hắn chỉ là nhân viênthiết kế trong một công ty xây dựng hạng xoàng giữa Sài Gòn hoa lệ này. Công việcchẳng to tát gì, song suốt ngày suốt tháng cứ công trình này, công trình nọ, bản vẽ, giấyphép, hợp đồng, đối tác, cứ lặp đi lặp lại. Hắn đã quen với sự lặp lại. Vậy là yên ổnchăng? Sự lặp đi lặp lại trong cuộc sống hiện tại không khỏi khiến hắn tự hồ nghi. Một sựhồ nghi mơ hồ nào đó không rõ.Tuy không giàu có gì nhưng hắn đủ sống, đủ nhậu nhẹt ở các nơi hắn muốn. Và còn códư chút đỉnh, mà thực ra một ít dư ra đó hắn cũng không biết dùng làm gì, và cũng chẳngđủ để làm gì. Có khi chính cái mức thu nhập mơ hồ nửa vời đó cũng là một trong nhữngtác động vô hình khiến cho những ý nghĩ vẫn vơ, hồ nghi, như những con sóng nhỏ cứlăn tăn lăn tăn vỗ vào cái tuổi trẻ vốn đã quen với sự lặp đi lặp lại của hắn.2. Đang vẩn vơ suy nghĩ, một cụ già bán vé số qua đường, khiến hắn thắng két xe lại.Hắn hoàn hồn về với thực tại, là con đường từ công ty về nhà trọ với tấp nập người ngợmcộ xe qua lại. Hắn tấp chiếc Honda 67 cọt kẹt bên lề đường, rồi ngồi thừ xuống vỉa hè,nhìn dòng người nô nức xuôi ngược kia. Đã biết bao lần đi lẫn trong dòng người nô nứcấy, vui niềm vui của mọi người, tự hào với niềm tự hào của Sài Gòn lung linh hàonhoáng, vậy mà cũng không biết bao lần hắn lẩn vào đám người đó như một làn khôngkhí. Không ai biết hắn, mà hắn cũng chẳng biết ai. Hắn cứ đi như một làn không khí, nhẹbẫng, vô hồn, và về đến nhà trọ lúc nào không hay. Hắn nhìn theo dáng đi lủi thủi của cụgià bán vé số một hồi lâu lắc, cho đến khi bóng cụ chìm vào phía cuối đường, và nghĩngợi. Hắn nhìn thấy gã bán kẹo bông đang liền chân đạp, liền tay quay hớt lấy nhữngcuộn bông như những cuộn mây hồng. Gã cho đám mây vào bịch ni lông, và nhanh taycột thun lại, trao cho một em bé gái ngồi lọt thỏm trong lòng người cha trên chiếc xemáy. Bé gái xinh xăn nở một nụ cười thật tươi, hệt như thiên thần, khiến hắn ngồi đó màcũng hạnh phúc mỉm cười. Mẹ em bé trả tiền, rồi cả ba cười khúc khích phóng xe qua.Chiếc xe đi xa, mang theo cả nụ cười của hắn. Chiếc xe mất hút vào dòng người, nụ cườihắn cũng mất hút. Hắn lại chìm vào cơn suy tư.Trong cơn suy tư bên vỉa hè đó, hắn đã nghiệm ra có lẻ điều hắn thiếu là một cô vợ hoặcít ra cũng là một người bạn gái. Hắn chợt nhìn ra xung quanh mọi người đang tấp nậptrên đường, ai cũng vội vã, họ về với gia đình, những cặp vợ chồng, những ông bố bà mẹchở con, người già có và người trẻ cũng có, những người đang tấp nập lao động để lo chogia đình… Và đôi mắt hắn chợt dừng lại ở một đôi trai gái, có lẽ là sinh viên và đang yêunhau. Cô gái tựa đầu lên vai chàng trai và thủ thỉ điều gì đó, còn chàng trai thì cười thậttươi, nụ cười vô tư và mãn nguyện. Lâu rồi hắn chẳng cười như thế và cũng chẳng trôngthấy nụ cười như thế. Hắn chỉ cười tươi và thấy các nụ cười tươi nhất lúc đã nhậu say…Còn những nụ cười khác chỉ là các nụ cười xã giao. Cười mỗi sáng lên công ty gặp đồngnghiệp, cười với đối tác, cười khi gặp mặt, cười khi ra về, …Cười với bà bán cơm, khôngbiết đó là cười do cảm giác vui hay chỉ là cái miệng ngoác rộng ra hơn bình thường…Bất giác hắn nghĩ tới mối tình đầu thời sinh viên. Em, cô gái đã mang đến và mang đi củahắn những nụ ...