Danh mục

Tôi đã tỏ tình như thế

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 159.70 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có thể bạn cho là buồn cười, nhưng tôi yêu từ ngay khi còn bé tí. Đó là khi tôi còn đi học mẫu giáo, tôi yêu cô giáo, yêu say đắm. Tôi tự nhủ lớn lên nhất định sẽ lấy cô.Cách tỏ tình của tôi hồi đó là ị đùn để cô phải chăm sóc tôi, là đủ những thứ nhũng nhiễu gì nữa chả nhớ hết. Sau đó tôi yêu cô bé học cùng mẫu giáo,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi đã tỏ tình như thếTôi đã tỏ tình như thếCó thể bạn cho là buồn cười, nhưng tôi yêu từ ngay khi còn bé tí. Đó là khi tôicòn đi học mẫu giáo, tôi yêu cô giáo, yêu say đắm. Tôi tự nhủ lớn lên nhấtđịnh sẽ lấy cô.Cách tỏ tình của tôi hồi đó là ị đùn để cô phải chăm sóc tôi, là đủ những thứ nhũngnhiễu gì nữa chả nhớ hết. Sau đó tôi yêu cô bé học cùng mẫu giáo, vì cô bé kháukhỉnh, lại có chiếc xe ba bánh. Cách tỏ tình hết sức đơn giản, tôi chỉ đơn giản ngồivào chiếc xe đó, cô bé ngồi trước, tôi ngồi sau, vòng tay lên tay lái, ôm trọn cô bé.Một sự sở hữu rõ ràng, trong ánh mắt ghen tị của bọn trẻ.Lên lớp 1 hay lớp 2 gì đó, tất cả bọn con trai chúng tôi đều mê cô bé lớp trưởngkiêm quản ca. Một cuộc ganh đua quyết liệt xảy ra, cách tỏ tình là lấy dây chunbắn vào người mình yêu quý. Bất cứ lúc nào cô ấy quay đi là bọn con trai chúng tôilại làm cái trò ấy, sau này thấy tốn kém quá liền chuyển sang vê giấy bắn, tất nhiênlà bắn khẽ thôi. Tình yêu quả là đau đớn!Rồi tôi lên lớp 4, chuyển trường. Cách tỏ tình của bọn con trai ở ngôi trường mớihơi khác một chút, bây giờ thích cô bé xinh xắn nào đấy, chúng tìm cách đẩy thằngbạn khác ngã vào cô bé đó. Muốn ăn gắp bỏ cho người đấy mà. Tôi cũng khôngphải ngoại lệ, nhanh chóng theo mốt.Trong một lần bị xô đẩy, tôi húc cả đầu vàomặt một con bé lớp bên, chảy cả máu đầu, cái sẹo bây giờ vẫn còn. Con bé thì suýtgãy răng. Từ đấy chừa. Thế nhưng sau đó bọn con trai lại nghĩ ra cách tỏ tình quáiđản hơn, đó là ném những quả ké vào tóc bọn con gái. Có đứa con gái phát khóc vìcả một nắm quả ké dính chặt vào gỡ cả buổi không hết.Tôi lên lớp 5, tôi không còn nghịch ké nữa, mà chỉ hay nhìn ngắm cô bé quản catrắng trẻo lớp bên thôi. Chỉ nhìn thôi, không gì khác. Thế rồi lớp 6, tôi hay nhìnngắm, tất nhiên, nhưng bạo phổi trêu chọc những câu vô nghĩa, tôi không nhớ nữa.Đó cũng là một cách tỏ tình.Lớp 7 là một sự đột biến, lại chuyển trường. Tôi bắt đầu để ý đến cô bé cùng lớpmới. Và món quà tỏ tình của tôi là đâu như 1kg giấy vụn kế hoạch nhỏ. Nhưngnàng không đáp lại gì cả ngoài việc thi thoảng ban cho tôi một nụ cười.Lớp 8 đến rất nhanh, tôi kiên trì tỏ tình bằng cách thường xuyên giúp đỡ nàng làmbài tập. Và nàng chép bài hộ tôi một số môn học. Đôi khi tranh giành nhau cái búthay thước kẻ, tôi tóm tay nàng, giữ mãi, không buông. Và tất cả cũng chỉ có thế.Xin thề!Lớp 10, lại đôi đứa đôi ngả. Tôi chợt phát hiện ra cô gái học lớp 12 hơn tôi haituổi, rất xinh. Tôi yêu thật rồi. Tôi viết lá thư tình đầu tiên, đến thật sớm, nhét vàongăn bàn của chị. Tôi bí mật theo dõi từ một góc rất xa, thấy khuôn mặt chị đỏbừng khi đọc, rồi giấu vội vào cặp.Rồi những lá thư của chị để lại ngăn bàn. Tôi luôn đến sớm nhất và về muộn nhất.Có bài hát gì mà “Trang thư xanh anh lén trao em, viết bằng mực tím – tím bônghoa cà…” - những lá thư viết gì thì tôi chả thể nhớ được.Thế rồi hẹn hò, nhưng tôixấu hổ quá không dám đến, đúng là: “Nếu năm xưa, năm xưa em lỗi hẹn và mìnhđừng quen nhau, thì dở dang có đâu nhiều. Kỷ niệm xưa thật là buồn biết mấy, thàquên đi như chúng ta chưa làm quen…”.Rồi chị thi đỗ đại học và đi mất, tôi bơ vơđi lạc vào vườn hoa hồng bạch các xơ trồng sau khu nhà nguyện. Tôi hái mười lămbông đẫm sương đẹp nhất gói trong những tờ giấy chép nhạc, mang đến cung vănhóa tặng cô bé xinh đẹp mỹ miều cùng học đàn. Ôi những nốt nhạc nhạt nhòa vìsương, nay cũng đã phai màu thời gian.Ngày đó tôi đi theo cô trên con đường mòn ven sườn đồi, khi nắng chiều hấp hốiqua những tán cọ. Những bản tình ca đầu tiên tôi chơi đàn và hát chính là vì em.Tôi hái cho em những chùm hoa phượng đẹp nhất.Nhưng tôi không trở thành một nhạc công hay nhạc sĩ, tôi phải từ bỏ học đàn đểthi đại học. Ngày chia tay em ngắt tan nát những cánh hồng bạch trắng xóa cái ngõvắng xôn xao ấy.Rồi thì tôi cũng nguôi ngoai. Tôi về thành phố hoa lệ, trót phải lòng cô hàng càphê. Cách tỏ tình của tôi thực tế hơn nhiều, tôi giúp cô pha cà phê, rửa cốc chén.Phải nói là cách này rất xúc động, tự tôi cũng thấy xúc động vì nó giản dị đến thế,nữa là cô hàng. Nhưng khi vào đại học rồi, những cô sinh viên mới là hút hồn tôi.Tôi viết những bài thơ tỏ tình. Không ăn thua, tôi viết truyện đăng báo tặng các cô,tôi trở nên nổi tiếng, nhưng chả có tác dụng gì cả. Tôi trồng cây si cả đêm cổngngõ nhà cô, vô ích. Tôi viết nhật ký như điên rồ rồi đưa cô xem những tình cảmnồng nàn ấy. Vậy mà tôi vẫn thất tình. Thế là tôi vớ đại một cô thích tôi từ lâu, tôibảo: yêu anh không? Đương nhiên là cô ấy cúi mặt thẹn thùng không nói. Một tuầnsau tôi trốn mất tăm.Rồi thì đời sinh viên trôi qua. Tôi không nhớ là còn bao nhiêu kiểu tỏ tình “điênrồ” khác nữa, kiểu tự dưng đạp xe hai mươi cây số đến thăm em một chiều mưanày. Kiểu 2h sáng lên cơn gọi tên em bên ngoài ký túc xá này. Kiểu lên hát tặngem một bài trong đêm nhạc này. Kiểu giúp em làm đồ án này. Kiểu tự dưng oánhnhau với một ...

Tài liệu được xem nhiều: