Thông tin tài liệu:
Tôi là một cô gái cuồng Horoscope. Tôi bị những cung hoàng đạo ma mị và bí ẩn ấy thu hút. Và tôi là Thiên Bình. Một Thiên Bình không cân bằng, một cô gái có trái tim của gió. Tôi có thể bỏ ra hàng đống thời gian chỉ để ngồi đọc và suy ngẫm những gì thuộc về cung hoàng đạo của mình, và cung hoàng đạo của chàng trai mà tôi thích – Thiên Yết.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi đã yêu một thiên YếtTôi đã yêu một thiên YếtTôi là một cô gái cuồng Horoscope. Tôi bị những cung hoàng đạo ma mị và bí ẩnấy thu hút. Và tôi là Thiên Bình. Một Thiên Bình không cân bằng, một cô gái cótrái tim của gió. Tôi có thể bỏ ra hàng đống thời gian chỉ để ngồi đọc và suy ngẫmnhững gì thuộc về cung hoàng đạo của mình, và cung hoàng đạo của chàng trai màtôi thích – Thiên Yết.Tôi đã từng rất ghét Thiên Yết, vì cung này quá hoàn hảo và bí ẩn. Một Thiên Bìnhnhư tôi, không có tính kiên nhẫn, làm sao có thể tìm hiểu rõ ràng đến từng ngócngách trong tâm hồn của Thiên Yết được. Tôi đã từng rất cố gắng để hiểu, nhưnghoàn toàn bất lực.Cho đến một ngày…—o0o—“Thiên Bình rất sợ cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi. Thiên Bình thích ăn đồ ngọt.Thiên Bình yêu sự công bằng. Thiên Bình không thích bị đem ra so sánh. ThiênBình…”“Mày có im đi không? Tại sao trong giờ học mày cũng không tha cho lỗ tai của taohả? Lảm nhảm hoài.”“Ơ hay! Tao đọc nó để mày hiểu tao hơn đấy chứ!”“Vâng! Tao đã hiểu mày quá rồi. Đừng có đầu độc tao bằng những thứ này nữa!”“Bạn bè vậy đó à? Để tao nói cho mày nghe. Thiên Bình rất xem trọng tình bạn.Thiên Bình không thích…”“Im đi!”Tôi lập tức im bặt khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong lớp học. Cácbạn khác đang nhìn tôi với Vi bằng một ánh mắt ngạc nhiên và khó chịu. Tôi hiểuđã xảy ra chuyện gì khi lia đôi mắt sợ hãi lên bục giảng. Giật thót. Ánh mắt “sátthủ” của cô giáo đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Giọng cô chậm rãi, taycầm cây thước chỉ thẳng vào mặt Vi như muốn ăn tươi nuốt sống nó:“Em, đứng dậy!”Nhỏ Vi sợ hãi thật sự, khuôn mặt nó tái xanh, mồ hôi chảy ròng ròng khắp tránmặc cho cây quạt trần trên cao đang quay vù vù. Nó lấm lét nhìn cô rồi từ từ đứngdậy.“Em vừa nói gì? Em bảo ai im đi?”“Thưa cô, em không có…”“Tôi đang giảng bài, vậy mà em dám nói tôi im đi hả? Em thật là vô lễ!”“Em…”“Tôi đã cho em nói chưa? Tôi chưa xử em cái tội nói chuyện riêng trong giờ học.Em làm gián đoạn giờ học của các bạn khác. Em có gì để thanh minh không?”“Thưa cô, không phải…”“Tôi chưa cho phép em nói. Sao em cứ nhảy vào miệng tôi thế? Thật hết sức vô lễ.Tôi muốn gặp giáo viên chủ nhiệm.”Tôi ngồi phía dưới dùng tay bịt miệng thật chặt để không phải cười rống lên, ngườirun lên bần bật vì nén tiếng cười. Người gây họa là tôi, vậy mà nhỏ bạn thân phảichịu phạt giùm, thật là vui quá! Bà cô đang đứng trên bục giảng, mặt hằm hằm tứcgiận, hai tay chống nạnh, miệng không ngừng la hét. Cô ấy là giáo viên dạy Hóa,một cô giáo hung dữ và khó chịu nhất nhì ở trường. Cô thường bắt học trò thanhminh cho lỗi lầm của mình nhưng lại không cho chúng mở miệng nói được câunào. Hôm nay nhỏ Vi “được” gặp cô là hơi bị xui xẻo. À không! Hết sức xui xẻo.Nhỏ Vi ngớ người, không nói được gì. Khuôn mặt nó từ xanh lét chuyển sang tímlè, rồi cuối cùng chuyển thành màu đỏ. Nó đang giận. Rất giận. Vi nhìn sang tôi,đôi mắt trợn lên như cảnh cáo. Chết rồi! Nếu để nó hành xử tôi, thì tôi không chắcmình có thể sống được qua hôm nay hay không? Nó là cung Sư Tử. Cung Sư Tửrất nóng giận và không kìm chế được cơn giận của mình. Ấy! Lạc đề rồi.Nhưng…“Aaa… Đau quá!”- Tôi rên rỉ, tay ôm lấy bụng nằm dài lên bàn.Mọi người trong lớp im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù của chiếc quạt treo trêntrần nhà. Sau 2 giây, cô giáo mới vỡ lẽ, hét lên với âm vực còn lớn hơn lúc nãy:“Các em! Mau dìu bạn ấy lên phòng y tế!”Tôi đau đớn nằm quằn quại trên bàn, tay ôm bụng, khuôn mặt tái xanh y hệt của Vilúc nãy. Nó bây giờ đang hoảng hốt không kém gì cô giáo, ra sức lay vai tôi, miệngkhông ngừng lẩm bẩm:“Mày có sao không? Đừng làm tao sợ nhá!”Tôi không nói gì, đúng hơn là không còn sức để nói nữa. Tự dưng cơn đau ập đếnvới cái bụng xinh xắn của tôi, nó muốn phản chủ rồi. Nước mắt tôi chực như tràora khi không còn chịu đựng nỗi. Đây là lần đầu tiên tôi chịu đau đớn như thế này.Đau quá!Bỗng…Một bàn tay luồn qua bụng tôi rồi bế bổng tôi lên. Tôi chỉ kịp thấy mình như lơlửng, và bay đi. Sau đó không còn biết gì nữa.—o0o—Mùi estel xộc thẳng vào mũi làm tôi khó chịu. Tôi he hé mắt nhìn. Trắng toát. Bứctường trắng, trần nhà trắng, chiếc quạt quay vù vù cũng màu trắng… Chưa đến haigiây thì tôi cũng hiểu ra mình đang nằm trong bệnh viện. À không! Là phòng y tếcủa trường.Cơn đau ban nãy đã không còn, thay vào đó là cảm giác buồn ngủ vẫn vây lấy tôi,bám víu vào đôi mắt khiến nó không mở ra nổi. Tôi đã được ai đó bế vào đây khingất đi! Là ai nhỉ?Tôi lồm cồm bò dậy, mang đôi giày vào rồi lập cập đi về lớp. Tôi đã ngủ hết haitiết khi vừa vào lớp đã thấy thầy giáo chủ nhiệm đang giải mấy bài Toán cho lớp.Tôi vào chỗ ngồi trong bao ánh nhìn của bạn bè. Họ đang quan tâm tôi, cảm độngthật đấy! Nhỏ Vi lay lay vai của tôi khi tôi còn chưa kịp đặt mông xuống ghế:“Này! Mày có làm sao không?”“Giờ thì hết sao rồi. Lúc nãy thì c ...