Những ngày sau đó, Long hay hỏi thăm Nhã Lan, anh hỏi cô thi trường nào, cô nói cô thi Đại học Khoa học – Xã hội và Nhân Văn, khoa Quan hệ quốc tế, anh đang mong tới tháng bảy này được chở cô đi thi, trực tiếp động viên cô, nghĩ như vậy, làm cuộc sống anh thêm phấn khởi, vui vẻ… Ngày 8/3, anh chúc những người phụ nữ quan trọng và ý nghĩa nhất của anh được hạnh phúc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi không phải Romeo và em không phải Juliet Tôi không phải Romeo và em không phải Juliet. Nhưng có lẽ... ta yêu nhau!Những ngày sau đó, Long hay hỏi thăm Nhã Lan, anh hỏi cô thi trường nào, cô nói cô thi Đại học Khoa học – Xã hội và Nhân Văn, khoa Quan hệ quốctế, anh đang mong tới tháng bảy này được chở cô đi thi, trực tiếp động viên cô, nghĩ như vậy, làm cuộc sống anh thêm phấn khởi, vui vẻ…Ngày 8/3, anh chúc những người phụ nữ quan trọng và ý nghĩa nhất của anh được hạnh phúc. Năm nào anh cũng điện hoa về tặng mẹ anh, hai em gáianh, còn Nhã Lan, anh chỉ chúc thôi. Có một món quà nhỏ, anh tự học cáchlàm trên mạng, tất nhiên khi Long làm ra thì trông nó hơi xấu và thô, “Hìnhảnh chỉ mang tính chất minh họa” – anh hiểu mà, anh cũng muốn dành tặng Nhã Lan, nhưng rồi gửi cô với thần phận gì đây, nghĩ vậy nên anh giữ lại“Món quà không bao giờ gửi” đó, đặt nó trân trọng trên kệ sách trong phòng ngủ, nơi mà anh hay nhìn nhất. Mỗi lần nhìn thấy món quà nhỏ ấy, anh lạ cười…Một ngày tháng tư, anh nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt… từ mẹ Nhã Lan, anh khá ngạc nhiên kèm chút thảng thốt nhưng không, mẹ cô nhờ anhđón Nhã Lan tại trạm xe Thành Bưởi – Lê Hồng Phong, cô đi tái khám tại bệnh viện Đại học Y Dược. Anh vui vẻ nhận lời…Sáng 19/4, anh chờ Nhã Lan từ sớm tại nhà xe, khoảng hơn sáu giờ, cô đếnnơi. Chở cô đi tái khám, bác sĩ bảo nội soi bao tử, số thứ tự của cô đầu giờchiều mới được khám, nội soi xong, Nhã Lan khá mệt mỏi. Bệnh viện hẹnsáng ngày kia quay lại lấy kết quả, do bác sĩ của cô ngày hôm đó mới khámlại Long đành chở Nhã Lan về nhà nghỉ ngơi vì từ sáng tới giờ, cô có đượcchợp mắt phút nào đâu, trông cô còn đừ đừ nữa. Vậy là chuyến đi tái khám của Nhã Lan từ một ngày bị đẩy lên ba ngày vì “sự cố” nho nhỏ ấy…Tối hôm đấy, thấy Nhã Lan đã hơi khỏe lại, Long chở cô đi ăn tối, rồi họ ra hóng mát trên cầu Thủ Thiêm… - Aaaaaaaaaaaaaa… - Nhã Lan la một cách sảng khoái - Đẹp quá phải không em? - Dạ! - Thôi kệ, sẵn dịp này, em nghỉ một hai bữa xả hơi luôn, sức khỏe quan trọng mà, em học nhều là bức đó…- Nhưng sắp thi rồi với mới biết mấy môn thi tốt nghiệp nên em lo quá anh! - Thôi, đừng lo nữa em, học hành thêm một hai bữa cũng không hơn gì đâu… mà em nói mẹ bị delay lại hai ngày chưa?- Dạ rồi, mẹ nói có cần mẹ xuống không, em nói có anh giúp rồi với mẹ kêu tranh thủ khám xong về đi học. -Ừ - Anh đi mua nước uống nha! - Dạ! Lát sau, Long quay lại với hai chai Latte nâu… - Trời, còn nhớ em thích Latte nâu luôn hả? - Ừ, anh mà… Hi hi… Sở thích uống Latte nâu của Long là “lây” từ Nhã Lan, anh ban đầu cũngghét thứ nước đóng chai lợ lợ này lắm, nhưng có câu “Yêu ai yêu cả đường đi”, thôi thì yêu luôn chai Latte nâu “của người ta” chứ sao… Long và Nhã Lan về nhà tầm chín rưỡi, thấy còn sớm nên anh mở phim đểcả hai cùng xem. Nhã Lan xem được hơn một nửa rồi ngủ trên đùi Long từ lúc nào không biết, anh nhìn cô ngủ mà quên mất phim hãy còn đang chiếu… “Kính coong, Kính coong” – khoảng mười một rưỡi đêm, có tiếng chuông cửa. Quái lạ, giờ này ai còn mở cửa nữa ta, Long suy nghĩ. Tiếng chuôngvừa đủ nghe và cũng không làm Nhã Lan thức giấc. “Kính Coong…” – tiếngchuông cửa kêu lần hai, Long bước ra mở cửa, trước đó, anh không quên kê đầu Nhã Lan tựa trên chiếc gối Sofa nhỏ… Cánh cửa mở ra, Long khá ngạc nhiên khi người bấm chông là Trương Bình… - Ủa , Bình sao giờ tới đây?- Ừ, tính qua xin mày cho ngủ nhờ, tao về trễ nên chủ nhà trọ đóng cửa mất tiu…Ái chà, khó khăn đây, đúng là hồi kia, Long có nói là nếu ba đứa bạn Bình, Huy, Khánh nếu về trễ thì qua nhà Long ngủ. Và đến giờ… chỉ có TrươngBình là qua “xin tá túc” nhiều nhất. ba bốn lần gì đó, do anh ta xin làm thêmbuổi tối và đôi lúc có hay quá giờ. Nói chung, là việc cho Bình ngủ lại, đối với Long là chuyện thường nhưng hôm nay thì khác vì đang có Nhã Lan ở đây… - Nhưng, hôm nay không tiện cho lắm… - Gì ba, sao không tiện? - Ừ, thì không tiện, biết vậy được rồi mày!... Hay mày đi khách sạn ngủ đỡ… - Ừ, vậy thôi, chứ biết sao giờ…Nhưng một dòng suy nghĩ hiện lên trong tâm trí Long, trời cũng nhá nhemtối rồi, Trương Bình chẳng biết có tìm được khách sạn không, chưa kể nguyhiểm nữa chứ. Với lại, gần cuối tháng rồi, Bình đâu còn dư dả mà kêu nó đi khách sạn ngủ chứ. Thấy Trương Bình quay lưng đi được vài bước, Long ...