Thông tin tài liệu:
Xóm trọ của nàng tập trung chủ yếu là những người tri thức. Tôi rất yên tâm khi người yêu mình ở một nơi như thế này. Nàng không xinh đến độ sắc sảo. Và ngay từ đầu, tôi rung động trước nàng không phải vì nàng xinh; mà vì tôi rất thích những truyện ngắn của nàng. Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có cây bút nào làm tôi say mê đến vậy. Truyện của nàng nhẹ nhàng, tình cảm và đầy tính nhân văn. Từ lần đầu tiên được đọc truyện ngắn của nàng trên một tờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi, nàng và chiếc mũ Tôi, nàng và chiếc mũ TRUYỆN NGẮN CỦA HỒ HUY SƠNXóm trọ của nàng tập trung chủ yếu là những người tri thức. Tôi rất yên tâm khi ngườiyêu mình ở một nơi như thế này. Nàng không xinh đến độ sắc sảo. Và ngay từ đầu, tôirung động trước nàng không phải vì nàng xinh; mà vì tôi rất thích những truyện ngắn củanàng. Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có cây bút nào làm tôi say mê đến vậy. Truyệncủa nàng nhẹ nhàng, tình cảm và đầy tính nhân văn. Từ lần đầu tiên được đọc truyệnngắn của nàng trên một tờ báo mà tôi không còn nhớ tên, tôi đã rất nóng lòng muốn gặptác giả. Nàng đã không làm tôi vỡ mộng như nhiều người vẫn gặp. Chúng tôi quen nhautừ đó, và sau một thời gian không dài lắm chúng tôi quyết định yêu nhau.Đứa em đang trong giai đoạn thực tập nên tôi buộc lòng phải nhường chiếc xe của mìnhcho nó làm phương tiện đi lại. Tôi quyết định sẽ đi làm bằng xe buýt. Còn mỗi lần đichơi, tôi đành phải “mượn” xe của nàng. Con MaxII được nàng “đón về” từ việc dànhdụm nhuận bút trong thời gian còn là sinh viên, đến bây giờ không còn mới nữa nhữngvẫn chạy tốt. Dạo trước tôi thường chở nàng nên nàng “nhốt kín” nó vào nhà để xe. Naymới có dịp “tái ngộ”. Trước khi vào thay đồ, nàng bảo: “Anh ra dắt xe hộ em với nhé! Xeem để mãi bên trong ấy”. Tôi loay hoay một lúc vì có nhiều xe nằm phía ngoài, choán hếtcả lối đi. Khi tôi vừa dắt được xe ra thì cũng là lúc nàng tới. Chiếc xe để lâu ngày, bụibám đặc. Hình như nàng hơi ngại. Tôi đang định kiếm cái gì đó để lau thì nàng tiến đếnrồi từ từ mở cốp xe. Trong đó chỉ có duy nhất một chiếc mũ lưỡi trai, không hề có tấmkhăn lau nào. Có lẽ vì chiếc mũ có màu xám nên trông hơi cũ. Nhưng nếu giặt sạch đểdùng hoặc cho một đứa trẻ lang thang nào đấy thì vẫn có thể được. Nàng đã không hềngần ngại, cầm chiếc mũ lên rồi lau sạch bụi trên xe. Lúc ấy, tôi cũng muốn lau giúpnàng nhưng chẳng hiểu sao lại không thể làm dứt khoát. Với lại, chắc vì nàng sợ tôi bẩntay nên đã nhanh chóng giành công việc về phần mình. Nàng lau xong thì vứt xoẹt chiếcmũ xuống gần đấy rồi vào rửa tay. Tôi đợi nàng rửa tay sạch sẽ rồi mới cho xe ngược lênphía hồ Tây. Một ngày chủ nhật, trời lại nóng như nung thì không gì thú vị bằng ngồicạnh người yêu và thưởng thức những cốc kem mát lạnh. Lại thêm những cơn gió hắt lêntừ dưới hồ làm không khí dịu mát đi nhiều. Chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn mátngọt. Nàng cười và tôi cũng cười.Lẽ ra tôi đã có thể quên chiếc mũ lưỡi trai hôm nọ nhưng vì một buổi trưa trời nắngchang chang, thằng em của tôi phóng xe về, nó cứ để đầu trần như vậy. Mẹ tôi vội vãmắng ngay: “Đi đâu cũng phải mũ nón vào chứ? Trời thì nắng chang chang, mày muốn bịbể đầu hả con?”. Thằng em tôi cười khì khì, còn tôi ngồi một mình, bỗng nhiên đâm suynghĩ vẩn vơ. Tôi nhớ tới chiếc mũ lưỡi trai mà nàng đã dùng để lau xe. Nó là của ai nhỉ?Không có mũ thì người ta lấy cái gì mà đội lên đầu? Liệu có bị “bể đầu” như mẹ tôi nóihay không? Cuối cùng tôi đành phải tự cười chế giễu mình vì cái tội “lo xa”. Chiếc mũ ấycó đáng giá gì đâu; mà (nếu lỡ) mất cái này thì chạy ù ra cửa hàng mua cái khác. Đúng là“lo bò trắng răng”. Nhưng vì lúc đó tôi chỉ nằm ềnh trên giường, rảnh rỗi quá nên đầu lạinghĩ tới chiếc mũ. Thật sự là vì tôi rảnh rỗi quá nên mới nghĩ về nó thôi, chứ tôi cũngkhông có ý gì khác. Mà tại sao phải có ý - gì - khác thì mới được nghĩ về nó nhỉ? Vậy làtôi nằm trên giường, chân duỗi dài đuồn đuột, tay phải vắt lên trán còn tay trái vắt quabụng rồi nghĩ về chiếc mũ.Chiếc mũ ấy của ai nhỉ? Đó là một chiếc mũ lưỡi trai. Chắc chắn không thể là của nàngđược. Tôi chưa thấy nàng đội mũ lưỡi trai bao giờ. Với lại, mái tóc của nàng mà đội mũlưỡi trai thì chẳng khác gì “đầu Ngô mình Sở”. Tóc nàng nhuộm hoe vàng, lại được uốnxoăn từng lọn. Nàng là một cô gái biết làm đẹp. Nàng hiểu “làm đẹp cho mình cũng làlàm đẹp cho người bên cạnh”. Tôi rất thích những cô gái như vậy: biết cách làm đẹp chomình nhưng không kệch cỡm, màu mè. Như vậy thì có thể yên tâm là chiếc mũ kia khôngphải của nàng rồi nhé! Càng không phải là của bạn gái nàng. Bởi vì, chẳng có cô gái nàolại đi chọn cho mình một chiễc mũ màu xám, không hề bắt mắt một chút nào.Vậy thì nó là của ai? Tôi đặt trường hợp đó là của anh (em) trai nàng. Vào một ngày nàođó, trời cũng nắng như hôm nay, anh (em) trai nàng chở nàng đi dạo. Hoặc đại loại là nhưthế. Trời nắng quá, hai người ghé vào một quán hàng bên đường. Chẳng ai vào quán giảikhát lại cầm khư khư chiếc mũ trên tay. Vậy nên, để cẩn thận hơn một chút, anh (em) trainàng đã cho chiếc mũ vào cốp xe. Thế rồi lúc ra lại quên khuấy việc đội mũ. Đôi khinhững chuyện vụn vặt như thế làm mình dễ quên lắm chứ! Như thế có nghĩa chiếc mũ ấylà của anh (em) trai nàng à? Mà thôi chết! Sao tôi lại có thể đãng trí như vậy được nhỉ?Mới tuần trước đây thôi, tôi đã có dịp về nhà nàng. Bố mẹ nàng đón tiếp rất nồng hậu. Vàlần đó, tôi biết được nàn ...