Danh mục

Tôi Thật Không Ngờ

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 109.63 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tháng 3-1987 Tôi thật không ngờ chồng tôi lại nói với tôi câu ấy. Trưa nay, khi dắt xe đạp ra để đi đến trường, tôi ngần ngừ một lúc mới báo cho anh biết cái điều đã làm tôi bồn chồn, háo hức suốt mấy hôm nay: - Anh à, chiều nay em về trễ một chút. Anh giúp em cơm nước nghe anh. Thịt em kho sẵn rồi. Bắp cải rửa sạch rồi, chỉ cần bỏ vô nồi. Gạo em đã nhặt thóc rất kỹ. Anh vẫn im lặng. Mấy tháng nay, mỗi khi tôi bận họp ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi Thật Không NgờTôi Thật Không Ngờ Trần Thanh Giao Tôi Thật Không Ngờ Tác giả: Trần Thanh Giao Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Tháng 3-1987Tôi thật không ngờ chồng tôi lại nói với tôi câu ấy.Trưa nay, khi dắt xe đạp ra để đi đến trường, tôi ngần ngừ một lúc mới báo cho anh biết cái điềuđã làm tôi bồn chồn, háo hức suốt mấy hôm nay:- Anh à, chiều nay em về trễ một chút. Anh giúp em cơm nước nghe anh. Thịt em kho sẵn rồi.Bắp cải rửa sạch rồi, chỉ cần bỏ vô nồi. Gạo em đã nhặt thóc rất kỹ.Anh vẫn im lặng.Mấy tháng nay, mỗi khi tôi bận họp ở trường hay bận công việc gì ngoài giờ dạy học, anh có vẻkhông bằng lòng, và gần đây thì tỏ ra khó chịu. Lắm lúc tôi cũng buồn. Năm năm chung sốngvới nhau, từ ngày chúng tôi yêu nhau thắm thiết đến lúc có bé Thủy, và bây giờ cháu đã lên bốn,vợ chồng tôi đã tạo nên một gia đình đầy hạnh phúc đến nỗi nạn bè phải ganh tị. các cô bạncùng trường tôi nói: Từ ngày con Liên lấy chồng, đố có ai ngồi tâm sự với nó được mười phút.Nhìn vào mắt nó xem: một bên đầy hình của chồng, một bên đầy hình của con. Còn chúngmình, nó không nhìn thấy gì hết, mặc dù mình đang đứng lù lù trước mắt nó! Có người thì tómthâu hạnh phúc đó trong một câu nói: ở vườn hoa, rạp hát, ở Vũng Tàu. cứ trông thấy con Liênlà thấy đủ bộ ba. Cứ y như là một tổ chim bồ câu! Đến thăm tôi, họ bảo: Đến tổ bồ câu đi!Hỏi về gia đình, họ bảo: Sao? Tổ bồ câu dạo này ra sao? Thật ra, đó là chuyện trước ngày giảiphóng. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy hồi đó chúng tôi chỉ là một cái tổ bồ câu, chui rúc dưới một máinhà giữa cơn giông bão của đất nước chiến tranh, trong cái nếp sống lẻ loi đơn chiếc. Từ khitrường tôi đổi mới, tôi như con bồ câu tung bay trên bầu trời hòa bình, bận bịu, tíu tít với trường.Hay nói đúng hơn, tôi say mê công việc như một con én trong đàn én bận rộn dệt mùa xuân.Có thể là tôi ví von như một cô học trò cấp ba tập làm văn, song thật ra, lòng tôi rất vui. Nếpsống gia đình có bị xáo trộn, nhưng tôi nghĩ chồng tôi rất yêu tôi và sẽ vui cái vui của tôi. Ngàyanh ấy đi học tập cải tạo mấy tháng trở về là một ngày vui lớn của gia đình. Chúng tôi trở lạitrong vòng tay nhau. Tôi thật không ngờ anh ấy thay đổi nhiều như vậy, suy nghĩ, nói năng lạitiến bộ như vậy. Chồng tôi cũng không ngờ tôi đã làm được bao nhiêu việc trong khi mong đợianh ấy trở về. Anh nói đùa: Bao nhiêu thành tích, bao nhiêu giấy khen của em đã làm cho anhsớm được trở về đấy! Ngày vui lớn nữa là ngày anh ấy được nhận vào làm ở phòng kỹ thuật nhàmáy dệt Mùa Xuân như là kỹ sư sửa chữa và bảo dưỡng máy móc. Hôm ấy, tôi đã trích ra mộtphần tiết kiệm, và người nào quen sẽ bắt gặp cái tổ bồ câu. trong quán bò bảy món nổi tiếng ởTrang 1/10 http://motsach.infoTôi Thật Không Ngờ Trần Thanh GiaoPhú Nhuận. Vì mải mê công việc, vì vui vẻ như thế nên tôi không để ý lắm đến sự thay đổi trongtính tình của chồng tôi. Gần đây, tôi mới thấy điều đó, qua một vài lần va chạm mà tôi thậtkhông ngờ. Anh yêu tôi, nên việc anh giúp tôi cơm nước thì có gì lạ đâu. Anh có việc làm, tôirất vui, ngược lại, tôi được nhà trường tin cậy, chắc anh cũng vui. Trước đây, tôi chỉ yêu có tổbồ câu, nay tôi vừa yêu tổ chim câu lại vừa yêu nhà trường của tôi, chẳng lẽ anh không bằnglòng về tình yêu đó? Dù sao thì mỗi lần bận việc ở trường, tôi đều cố gắng thu xếp việc nhà chuđáo, vì tôi rất yêu tổ chim câu của tôi.Thấy anh vẫn yên lặng, tôi chưa yên tâm ra đi. Tay dắt xe, chân bước mấy bước, tôi lại dừng,quay đầu đưa mắt tìm cặp mắt anh, đôi mắt xưa nay tôi thường trìu mến. Anh vẫn không nhìntôi, vẫn thản nhiên ngồi cạo râu, cặp mắt nhìn tấm gương để trước mặt. Có nên báo cho anh tinmừng này chưa? Tôi định đến tối nay, khi cháu Thủy ngủ yên, chúng tôi sắp đi nằm, mới báocho anh biết vì lúc đó đã là sự thật trăm phần trăm rồi. Còn bây giờ thì. sự việc chưa xảy ra. Nósẽ xảy ra vào cuộc họp chiều nay, lúc hết giờ dạy học. Cho anh biết bây giờ, lỡ ra có gì thay đổithì. mừng hụt sao? Mà không cho biết lý do tôi phải ở lại trường thì có thể anh. thắc mắc. Thôi,chậc, cứ để tối. Tôi nhắc lại câu hẹn lần nữa rồi dắt xe ra đi.Tan cuộc họp chiều nay, tôi đạp xe về nhà, lòng vui náo nức. Việc ấy đã là sự thật rồi! Gióchướng thổi vào hàng cây bên đường rào rạt. Tà áo dài tôi cầm trong tay bay phơi phới, chiếcáo màu hồng thích nhất của tôi.Về đến nhà, trông thấy chồng tôi đang ngồi chải tóc cho con? chắc bé Thủy vừa mới được batắm? tôi tươi cười hỏi:- Anh đã nấu cơm chưa?Chồng tôi không nhìn tôi, đáp trống không:- Cho con Thủy đi chơi, mới về.Ngừng một tí, anh nói tiếp:- Nó đòi ăn b ...

Tài liệu được xem nhiều: