Bạn đừng tưởng Mèo Con là con mèo. Không phải đâu! Đó chình là con... nhỏ bán chè ở gần cổng trường. Mỗi tuần sáu buổi đi học, ngày nào tan trường tôi cũng đến đấy ngồi rung đuồi thưởng thức ****-tail.Sau bao hai năm học cấp ba, tôi không nhớ nổi mình đã xơi bao nhiêu ly chè, chỉ biết bây giờ Mèo Con coi tôi như là một... người giúp việc không lấy tiền công. Mỗi lần quán đông khách Mèo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
tôi và mèo contôi và mèo conBạn đừng tưởng Mèo Con là con mèo. Không phải đâu! Đó chình là con... nhỏ bánchè ở gần cổng trường. Mỗi tuần sáu buổi đi học, ngày nào tan trường tôi cũng đếnđấy ngồi rung đuồi thưởng thức ****-tail.Sau bao hai năm học cấp ba, tôi không nhớ nổi mình đã xơi bao nhiêu ly chè, chỉbiết bây giờ Mèo Con coi tôi như là một... người giúp việc không lấy tiền công.Mỗi lần quán đông khách Mèo Con lại nhìn tôi cười một cái tức là muốn biểu: bào đá giùm cái coi! Tôi không nỡ từ chối vì Mèo Con đối xử với tôi cũng tử tế raphết. Khi tôi ngồi xuống cái ghế cây đầy lỗ mọt, hết mặt lên: Đậu đỏ đi!, là nómang tới một ly chè đặc biệt hơn thiên hạ ít nhất...mấy chục hạt đậu.Có lần, nhìn ba chữ Chè MÈO CON xấu ỉn, viết bằng phấn trắng kiểu cọ, ngoằnngoèo như cọng mì ăn liền dính trên vách thì tôi lại tài lanh:- Có bán chè thằn lằn không vậy?Nó nhăn mặt:- Í ẹ! Chè đó ai dám ăn?- Chứ sao lại bán chè Mèo Con?Nó ngơ ngác:- Mèo Con là tên em mà?- Ai lại không biết. Mày học lớp mấy rồi?- Lớp Năm.- Trời đất! Lớp năm mà lớn tồng ngồng vậy hả? Mấy tuổi rồi?- Mười sáu.- Trời ơi! Nhiều tuổi vậy mà mới học lớp năm á?- Người ta nghỉ sớm chứ bộ.- Hèn gì chữ nghĩa mờ mịt quá!- Anh nói gì vậy?- Này nhé, ở đây chỉ có chè đậu xanh, đậu đen, đậu trắng, đậu đỏ chứ làm gì có chèthằn lằn, chè mèo con? Viết như vậy người ta tưởng mình bắt mèo con ngắt đuôinấu chè thì...ghê quá!Nghe có lý, Mèo Con à lên một tiếng rồi lật đật chạy đi bắc ghế, leo lên bôi mấychữ đó đi. Nó năn nỉ tôi đặt cho một cái tên khác, thật hay, thật ngon, ai thấy cũngmuốn ghé chân vô, và hứa sẽ hậu tạ tôi năm ly chè đặc biệt đủ loại.Mỗi ngày lãnh trước một ly chè đặt biệt. Đến ngày thứ sáu, tôi vẫn chưa có hứng.Mèo Con không tiện nhắc nhở. Tuy nhiên trong lúc nó dẹp ly trên bàn, vô tình tôinghe nó than:- Quán xá gì không có tên có tuổi gì hết!Tôi vỗ đùi cái đét:- Có tên rồi!- Tên gì?- Không tên.- Vậy mà la um sùm!- Ừ! Thì tên là ... Chè Không Tên.Thấy Mèo Con ngơ ngơ ngác ngác, tôi giải thích thêm:- Có bài hát không tên, có bài thơ không tên, thì cũng có ... quán chè không tên.Quán chè này mơ mộng như thơ như nhạc vậy. Mai mốt thể nào cũng có người bắtchước Chè Không Tên số 2, Chè Không Tên số 3 cho coi.Mèo Con à lên, rồi cười...Đúng là quán chè này mơ mộng thiệt. Từ ngày treo bảng tên mới lên tự nhiênkhách tới đông hơn nhiều. Phần lớn là dân học trò, cả con trai lẫn con gái, dĩ nhiênsố con này và con kia luôn xấp xỉ bằng nhau. Giờ tan học, ở đây giống như mộtcâu lạc bộ học sinh, ai muốn thu gom tin tức gì, xin mời đến. Có những cái loachúm chím vừa nạp năng lượng vừa phát tin. Từ chuyện hoa khôi trường X bị xeđụng gãy răng đến chuyện băng tứ xế trường Y vừa được lôi ra hội đồng kỷluật...Nhưng tôi không thèm quan tâm đến những tin tức vỉa hè, chỉ quan tâm đến mộtngười có tên là T.T. Cô bé này đẹp như thiên thần.Thiên Thần không có cánh, Thiên Thần không biết bay. Thiên Thần chỉ có mộtchiếc xe mini màu tím lẫn trong đám bạn bè áo dài trắng muốt. Ngày đầu tiênThiên Thần xuất hiện ở quán chè Không Tên , tôi bỗng dưng bị tê liệt đôi mắt, vàtự ngắt ra một câu thơ của ai đó để hỏi mình: Có chi mô mà chân luống cuống?Với Mèo Con thì không có chi mô. Nó vẫn thản nhiên múc chè ra từng ly chokhách. Tôi sốt sắng:- Để tao bưng phụ cho nghen.- Thôi, cám ơn!Tôi bắt chước Louis:- Nhưng chúng ta vốn là bạn bè mà kia mà?- Ừ thì sao?- Cho tao giúp một tay.- Vậy anh lại đằng kia rữa dùm mấy cái ly.Tôi giật mình, nói như năn nỉ.- Cho tao làm tiếp tân một bữa đi.- Cũng được.Tôi bưng chè đến cho Thiên Thần, tay chân xúc động làm những cái muỗng rungrinh. Bỗng đôi môi trái tim của Thiên Thần mấp máy: Cám ơn Nghe như gióthoảng và ngọt hơn bất cứ loại chè nào trên thế gian. Tôi sung sướng nhắm mắt lại,để tim đập tự do.Trời đã ban phước lành cho tôi. Lúc Thiên Thần đứng lên đi về , cô để quên mộtcái nón màu xanh da trời trên chiếc ghế cây trong kẹt. Tôi lẹ làng và kín đáo nhưmột con chuột, lấy cái nón cho vô cặp mình. Nghe thơm thơm kỳ lạ.Hôm sau Thiên Thần vẫn đến. Tôi đứng ngồi không yên. Trên cái nón màu thiênthanh để quên, có viết tắt hai chữ T.T. Có thể đó là Thu Thảo, Thủy Tiên, ThanhThúy... Nhưng tôi vẫn thích gọi là Thiên Thần hơn. Vì mỗi lần chiếc mini màu tímdừng lại trước quán chè Không Tên là bỗng dưng tôi xúc động một cách chânthành. Việc này không có gì đáng xấu hổ. Đó là triệu chứng bình thường củanhững trái tim đang lớn.Có điều tôi không biết làm quen với Thiên Thần bằng cách nào. Chắc phải nhờ đếnMèo Con, dù sao nó cũng là con gái. Nhưng tôi mới nói xong thì Mèo Con đã trợnmắt lên:- Anh cần biết tên chị đó để làm gì?- Làm quen.- À, ra thế! - Mèo Con cười bí hiểm - Anh muốn biết trường, lớp, số nhà của chỉkhông?- Tốt quá! Tao sẽ thưởng cho mày một...- Cá ...