Phúc Cụt. Bạn bè vẫn gọi hắn như vậy. Cái tên, đơn giản, được được đặt ra để phân biệt người này với người kia, tiện cho việc giao tiếp và thông tin trong quan hệ cộng đồng. Cái tên của một người, đôi khi, cũng phản ảnh một hy vọng tốt đẹp nào đó mà những bậc cha mẹ muốn gửi gắm vào đứa con của mình. Trong cái tên Phúc Cụt: Phúc là tên cúng cơm, là một trong những chữ có ý nghĩa tốt đẹp nhất mà người phương Đông đã từng nghĩ ra; Cụt là biệt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi Với Ông Có Họ MàTôi Với Ông Có Họ Mà! Nghiêm Lương Thành Tôi Với Ông Có Họ Mà! Tác giả: Nghiêm Lương Thành Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Phúc Cụt. Bạn bè vẫn gọi hắn như vậy.Cái tên, đơn giản, được được đặt ra để phân biệt người này với người kia, tiện cho việc giao tiếpvà thông tin trong quan hệ cộng đồng. Cái tên của một người, đôi khi, cũng phản ảnh một hyvọng tốt đẹp nào đó mà những bậc cha mẹ muốn gửi gắm vào đứa con của mình.Trong cái tên Phúc Cụt: Phúc là tên cúng cơm, là một trong những chữ có ý nghĩa tốt đẹp nhấtmà người phương Đông đã từng nghĩ ra; Cụt là biệt hiệu mà bạn bè, đồng đội đặt cho hắn. Cụt,đối với Phúc, nghĩa là chẳng còn cái chân nào. Thoạt nghe, thấy cách gọi ấy ác quá, thậm chí làđộc ác. Nhưng thế đấy. Ngẩng mặt lên cành mít, cái ta nom thấy là quả chứ không phải là múi.Chiến tranh đã cuốn Phúc vào vòng xoắy khốc liệt và vô tình của nó khi hắn đang học năm thứba bậc đại học. Và, cũng chính chiến tranh, đã dửng dưng lấy mất của hắn đôi chân; một đôichân bình thường như muôn vàn những đôi chân khác; nghĩa là chúng có thể giúp hắn đem lạihạnh phúc cho những người thân yêu và chính mình, bình dị và tự nhiên như mỗi buổi sớm tathức dậy giữa muôn vàn tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ. Tuy vậy, sau khi chữa trị vết thương,với đôi chân gỗ có những chiếc nẹp sắt, Phúc quay trở lại học tiếp và, không cần phải cố gắnggì nhiều, hắn đã lấy được tấm bằng cử nhân như mong muốn. Khi nhận việc tại một sở của nhànước, hắn đã tự hứa và hạ quyết tâm với chính mình là phải làm việc thật tốt, phải vẫn là ngườihữu dụng như bất cứ một người bình thường nào.Thời gian ở chiến trường và sau đó là những năm chữa trị và học tập, xã hội đã có nhiều biếnđổi; có nhiều cái không giống như những gì hắn đã từng biết, cũng có nhiều cái lạ lùng tráikhoắy hắn không hề thấy trước đấy. Mặc, Phúc vẫn hăm hở lao vào công việc, cặm cụi họcthêm ngoại ngữ, tranh thủ thời gian đọc thêm để nâng cao kiến thức chuyên môn và sống thậtchan hoà, thành thực với các đồng nghiệp. Nhưng, thật oái oăm, mọi cố gắng suy nghĩ pháthiện, phân tích và đề xuất trong công việc hầu như đều không được đón nhận; khi thì từ phíacác phòng chức năng, lúc thì từ phía đảng uỷ, lần khác lại từ phía ban giám đốc. Tuy không nóithẳng ra, nhưng khá nhiều những cặp mắt - những cái cửa sổ tâm hồn - cho thấy họ đã, khônghẹn mà gặp, không bàn bạc mà đã khá nhất trí với nhau rằng tất cả những cố gắng, nỗ lực củaPhúc đều bắt nguồn từ một động cơ không trong sáng. Một lần, một đồng nghiệp vui tính vỗ vaihắn, bảo: “Này anh bạn, cống-hiến ư? Mỏi lắm ! Phải tách từ đó ra làm đôi và chọn lấy một chữhợp với giới tính thì mới có cơ khá được”.Trong một thời gian dài, cảm thấy bị xúc phạm, lại thấy nhân tình ngày càng thiếu ngay ngắn;Trang 1/10 http://motsach.infoTôi Với Ông Có Họ Mà! Nghiêm Lương Thànhngười người nói dối như cuội, ngành ngành nói dối như ranh; cộng với cuộc sống mà đồng lươngkhông đủ ăn của những năm tám mươi đã đẩy hắn đến bước phải lắc đầu cay đắng, làm đơn xinthôi việc. Bà giám đốc xinh đẹp có đôi mắt ướt và cặp má nóng hầm hập ấy, tay cầm tờ đơn củaPhúc, miệng thỏn thẻn:- Đồng chí nà người có đào tạo, nà thương binh ở chiến trường ra, tôi yêu cầu đồng chí nên cânnhắc kỹ về việc lày.- Đồng chí ...?Hắn trố mắt, phô ra một cái cười ngô nghê của kẻ thiểu trí, không nói gì và uể oải xoay người đira. Được mấy bước, không hiểu thế nào, hắn dừng chân, quay lại, thủng thẳng và bình thản:- Còn điều này, nói để chị yên tâm: Tôi chưa bao giờ là đồng chí của những người như chị ! Và,nếu đời tôi có một cái gì đấy, rất nhỏ mọn, nhưng có thể tạm coi là đáng tự hào, thì chính làđiều đó.Sau việc này, trong lúc trà dư tửu hậu, trong sở có người nói: “Ôi dào ! Tính tình thế nào thì sốphận bày ra thế ấy ! Ngẫm mà xem, cái tên thường cứ ngược lại với cuộc đời thực của con ngườita. Chẳng trách, các cụ trước thường tìm những chữ không hay đặt tên cho con cháu của mình.Ngày xưa, kẻ vô phúc là kẻ không có gang có thép trong mồm; ngày nay được hiểu là kẻ khôngtiến bộ. Hai chữ tiến bộ này, dĩ nhiên, không hề chứa đựng chút nghĩa lý triết học nào, nhưngbây giờ nghe nó cứ ... tùng tục thế nào ấy !”. Nhưng những người bà con cư trú ở cùng xóm vớiPhúc lại không cho là như vậy.- o O o - Một người không còn cái chân nào thì cũng kể như là phế nhân. Phế nhân thì tất sống theocuộc đời của phế nhân và, đương nhiên, đấy không phải là nơi để các cô gái chín chắn có thểgửi gắm cả cái cuộc đời quý giá và dài dằng dặc của mình vào đó. Ấy là cái lý của đời sống.Nhưng trong muôn vàn những cái lý, vẫn c ...