Anh đã gặp một cô gái váy xanh tóc ngắn phanh kít trước lũ trẻ, và đó là khoảnh khắc đẹp nhất anh từng thấy. Tôi gặp Joana khi đang làm “thầy nuôi dạy hổ” – dắt 1 hàng 10 đứa bé xinh xắn và tinh nghịch băng qua đường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi yêu em, Joana Tôi yêu em, JoanaAnh đã gặp một cô gái váy xanh tóc ngắn phanh kít trước lũ trẻ, và đó làkhoảnh khắc đẹp nhất anh từng thấy.Tôi gặp Joana khi đang làm “thầy nuôi dạy hổ” – dắt 1 hàng 10 đứa bé xinhxắn và tinh nghịch băng qua đường. Cứ mỗi người đi xe dừng lại, tôi lại rahiệu cho lũ trẻ đứng khoanh tay: Cháu chào cô, cháu chào chú ạ. Chúnghăng say làm điều đó đến nỗi trong khoảng mươi phút, tiếng chào đã át hếttiếng còi xe cộ. Tuy vậy, nét mặt ai cũng rạng rỡ:- Đi tham quan hả cháu, các cháu tham quan được nhiều chưa?- Các bé ngoan lắm, đi vui vẻ nhé!- Dạ, cháu chào cô, cháu cám ơn cô.Trong số người dừng lại có một cô gái tóc ngắn, váy xanh phanh kít độtngột. Cô gái nhảy xuống xe, vội vã lấy tay lau mồ hôi và mỉm cười chào khilũ trẻ khoanh tay đứng trước mặt. Không biết có phải vì ánh nắng hay khôngmà mặt cô ấy ửng đỏ. Cô gái nở nụ cười rất tươi, đẹp đến nỗi khiến tôi thầnngười 1 lúc:- Chao ôi, princess!2 tháng trướcTôi làm việc ở văn phòng “gia sư tâm lý”. “Gia sư tâm lý” là cách tôi nói vuivề công việc của mình và người thân quen vẫn hay trêu đùa tôi như vậy – 1thằng con trai 21 tuổi, sinh viên Học Viện Tài Chính, ngoài việc học và làm“thầy nuôi dạy hổ” thì part time ban đêm là “nghe tâm sự của phái nữ”. À thìtôi là tư vấn viên, chuyên mục tình yêu, và khách hàng chủ yếu là “phía bênkia” với đủ mọi lứa tuổi.1 dòng new message mới đập vào mắt.Dear Mr. Gia sưEm không biết tình yêu là gì. Theo như bạn bè em nói, nó ngọt ngào lắm màcũng cay đắng lắm, như cafe vậy, mà em không thích uống cafe, nói thẳng ralà không biết uống. Vị của nó khiến em nôn nao dễ sợ. Em vốn không quantâm đến chủ đề tình yêu nhưng bây giờ em lại hơi “thích thích” 1 cậu bạn.Chỉ là đơn phương thôi, vì em hay ngắm người ta khi người ta lang thangvào các buổi chiều. Cảm giác này thật khó chịu. Anh có thể cho em biết làmthế nào để cafe có vị ngọt không? Vì em không muốn kết quả sự “thíchthích” của mình có vị đắng. Em cám ơnKí tên: Princess JoanaMột tin nhắn thông thường – tôi mỉm cười chuẩn bị reply lại. Trong gmailđột nhiên có lời mời chat. Vốn không quen nói chuyện với khách hàng,nhưng hôm nay tôi bỗng rảnh nên accept. Nick gmail nhảy múa từng dòngchữ:-Em chào anh, em là princess Joana. Mail của em anh cứ để đấy thôi, đừngpublic công khai nhé. Em sợ lên báo lắm.Tôi rep lại:-Em không muốn biết câu trả lời cho câu hỏi của mình à?Princess Joana is typing…- Dĩ nhiên có, nên em mới send request chat chit với anh. Em muốn biết câutrả lời trong bí mật. Vì nếu cậu ấy biết princess cũng thích một người thì sẽthất vọng lắm. Dù mail của em không chỉ đích danh ai nhưng em sợ nếu đọccậu ấy sẽ nhận ra được…-Em biết không? Em là trường hợp đầu tiên “được” request đấy.- Em cảm ơn!Một cô gái thú vị – tôi nhủ thầm. Mình chưa có người yêu, nhưng nếu yêu 1cô “princess” thú vị thế này thì cũng thích – dòng cảm nghĩ thoáng qua.- Mai anh nói chuyện với em tiếp được không? Màn hình báo scroll down tosee the new message- Mai anh bận rồi, nhưng em có thể đặt lịch hẹn.- Ok, vậy khi nào anh rảnh?- Tối thứ tư và tối chủ nhật.Từ đó, thỉnh thoảng tôi vẫn chat chit với vị khách thú vị này. Rồi bẵng đi 1thời gian, tôi không thấy princess Joana nữa, trong lòng cũng không mấy đểtâm, vì tôi có nhiều việc để làm. Tuy nhiên, một ngày trước đó, tôi bỗngmong nhìn thấy nick cô ấy sáng. Để làm gì tôi cũng không biết nữa, chỉmong được trò chuyện và tìm kiếm một giọng điệu thân quen mà trước đó đãrất ấn tượng.Trở lại thời điểm tôi ngơ ngẩn bất chợtCô ấy quá đáng yêu, và tôi dường như quên béng princess Joana lẫn lũ trẻ.Nụ cười và điệu bộ của cô ấy như bừng sáng trong nắng, nhất là đôi gò máhơi ửng đỏ và ánh mắt long lanh tinh nghịch. Cô ấy đeo ba lô, đi giày thểthao, trông bụi và “yêu” không thể tả. và tôi chắc chắn 1 điều, tôi bị “saynắng” – là “vấn đề” mà biết bao “khách hàng” của tôi gặp phải trong cái tuổidở dở ương ương này.Tối đó, tôi bần thần không ngủ được. Giở laptop đọc những dòng messagethân quen, tin nhắn của princess đập vào mắt.Hôm nay em đã gặp bạn ấy, gặp trực tiếp. Nom bạn ấy quá bảnh trai đếnmức em không nói được 1 lời nào, chỉ biết giơ tay chào. Em thấy lúng túng.Liệu cafe có mất vị đắng được không anh? Vì em sợ, nếu nói ra, chất ngọtngào lại biến thành đắng mất…Tôi rep lại, nhưng dường như không ăn nhập câu hỏi:- Anh biết cảm giác của em, biết sự khó chịu khi phải say nắng 1 người, vìanh cũng đang thích thích 1 cô bạn. Em nói xem liệu anh có nên tìm kiếm vànói suy nghĩ của mình cho cô ấy biết không?- Cái nà… nên chứ… princess Joana is typing… người đau khổ nhất khôngphải người thất bại mà là người không dám làm, và giữ nỗi đau khổ tronglòng. Anh nên nói cho người ấy biết.- Nhưng anh cũng sợ cafe có vị đắng.- Cái này… em cũng sợ, nhưng em nghĩ con trai sẽ dũng cảm hơn. Hơn thếnữa, anh còn là Mr.Gia sư cơ mà.1 tuần sau- Chúng cháu chào cô ạ.Chiếc xe đạp màu hồng phanh kít 1 cá ...