Gió mùa về, đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nào đó anh đã từng chạm khẽ, cả giọng nói và nụ cười bừng sáng của em trong khoảng không gian lạnh lẽo... Linh - trà chanhLinh yêu My. Nếu như người ta định nghĩa yêu có nghĩa là đối xử với một ai đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn với cả chính bản thân mình thì có lẽ Linh đang yêu My với một thứ tình yêu như vậy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trà chanh và cà phê đen không đườngTrà chanh và cà phê đen không đườngGió mùa về, đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nào đó anh đãtừng chạm khẽ, cả giọng nói và nụ cười bừng sáng của em trong khoảngkhông gian lạnh lẽo...Linh - trà chanhLinh yêu My. Nếu như người ta định nghĩa yêu có nghĩa là đối xử với một ai đó tốthơn tất cả mọi người, tốt hơn với cả chính bản thân mình thì có lẽ Linh đang yêuMy với một thứ tình yêu như vậy. Từ lần đầu tiên khi Linh gặp My - cô bé nhỏ gầygò khoác trên mình chiếc áo bông to sụ co ro ở một gốc cây nhỏ, ướt nhẹt, rét mướtvà cô độc, từ cái khoảnh khắc ôm cô bé vào lòng, Linh đã hứa với chính mình sẽche chở cho cô bé suốt cuộc đời này, mãi mãi ở bên My.Linh bảo vệ My. Linh đánh nhau chảy máu đầu vì đám trẻ con dám bắt nạt My vàtrêu My là đồ không cha. Trong đêm tối, Linh băng 20 cây số vụt ra khỏi nội thànhđến với My khi cô bé lạc đường: “Linh ơi, tối quá, My sợ…!”. Linh đến bên My,ôm My vào lòng và thầm thì vào tai cô bé: “Đừng sợ nhé, có Linh đây rồi”… Linhlà người luôn nắm rất chặt tay My mỗi khi My khóc, người che chở bảo vệ khi Mygần như bị cô lập với cuộc sống xung quanh, bị mọi người ghẻ lạnh, bị bạn bè trêuchọc… Linh cũng là người có bờ vai thật vững chãi và to lớn, bờ vai ấy luôn sẵnsàng mỗi khi My mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi: “Mệt rồi à, nghỉ một chút đi, dựavào vai Linh đây nè”. Là người đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của My.Người không bao giờ im lặng khi đi bên My, vì muốn My được vui, người ấy cóthể làm mọi trò đùa để nhìn thấy nụ cười của My. Linh là người đầu tiên cho Mybiết cảm giác ấm áp của một mùa đông khi không có người thân bên cạnh, là ngườicon trai đầu tiên chở My đi lòng vòng quanh những con phố cổ Hà Nội lặng tronggió heo may. Mùa đông với My thật lạnh lẽo và cô đơn, nhưng khi có Linh bêncạnh, đông không còn lạnh nữa… Linh luôn bên My, dịu dàng và ấm áp. Với cô,Linh như một thiên thần…Anh – cà phê đen không đườngMy gặp anh khi cô vô tình lạc vào Lặng. Một quán cà phê nhỏ trong ngóc ngáchcủa một con phố cũ kĩ giữa lòng Hà Nội. Một chiếc áo ca rô, một chiếc xe đạp màuxanh, một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ, có khoảng trời xanh nàochìm đắm trong đôi mắt My. Đó là giây phút My chững lại trong vô thức và bướctheo chân anh tới Lặng. Anh là chàng trai chơi guitar của Lặng vào mỗi buổi tốithứ năm, chàng trai Hà Nội có nét gì đó thật bí ẩn.Từ ngày ấy, như một thói quen, My đến Lặng vào mỗi tối thứ năm, một mình, hòavào không gian của âm nhạc, hòa vào tiếng đàn guitar êm dịu của anh bên ly càphê đen không đường sóng sánh. My một mình, lặng lẽ, giữa những đôi yêu nhaumuốn tìm cho mình một khoảng không gian yên tĩnh. Và anh đến bên My có lẽ vìchẳng có nơi nào ở góc quán này ngoại trừ chỗ cô còn trống. My quen anh như thếđấy! Thật tình cờ, chỉ là hai kẻ cô đơn muốn tìm cho mình một khoảng trống trongtrái tim mà thôi.Anh là người My có thể trút bỏ những bực dọc, những mệt mỏi, những chánchường của cuộc sống, là người con trai duy nhất cô có thể luyên thuyên hàng giờđồng hồ về những chiếc váy áo mà cô yêu thích, niềm đam mê với sắc màu vànhững điệu nhảy Flamenco quyến rũ và cả những chàng trai đang theo đuổi côtrong đó có Linh. “Em quyến rũ đúng không?” - cô vẫn chêm vào những câu nóiđùa kiểu này khi cô kể cho anh nghe về những anh chàng đó. Anh chỉ mỉm cười.Anh luôn im lặng. Dường như anh đến bên cô chỉ để im lặng và… cười, nhưngđiều kì lạ là My thích cái cảm giác đó, cảm giác được nhìn thấy anh im lặng, nhìnđôi lông mày nhíu xuống theo những dòng suy nghĩ và cả cặp mắt đăm chiêu tư lựẩn sau cặp kính dày cộm, im lặng theo ngón tay vân vê trên những dây đàn. Anh cứthế, chậm rãi bước vào trái tim cô, người mang cho My cái cảm giác bình yên vàthanh thản đến lạ kì.Linh yêu My. Còn anh – chưa bao giờ nói… yêu cô! ***Lặng café ngày trở gió…- Anh à, em yêu Linh nhé!- Em có thật lòng yêu Linh không ? Anh trầm ngâm với ly café đen trên tay.- Em không biết nhưng… - My ngập ngừng cố che đi giọng nói run run của mình.- Sao cơ ? Anh ngẩng mặt nhìn My.- Nhưng… Linh rất yêu em, cậu ấy là một người con trai tốt, có lẽ… em có thể yêucậu ấy, ít ra là có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc... Cậu ấy chờ em quá lâu rồi.- Em cô đơn…? - Nhấp một ngụm cà phê, anh vẫn không thay đổi ánh nhìn.My bối rối:- Em muốn được thử… yêu ai đó… chỉ là…- Uh, nếu em muốn… - Anh khẽ khàng.- Được chứ anh? - My kiên nhẫn hỏi anh thêm một lần nữa.- Là do em thôi. - Anh chăm chú nhìn vào những đường tròn đồng tâm trong ly càphê tỏa ra ngày một rộng, khuôn mặt anh lặng như băng, nhưng cặp lông mày vàđôi mắt không còn tư lự. My có thể bắt được tín hiệu của những chàng trai khác,nhưng với anh thì chưa bao giờ, cô chẳng thể “bắt” được gì qua đôi mắt sâu ẩn saucái cặp kính dày cộm ấy. My biết anh sẽ lạnh lùng khi cô hỏi anh điề ...