Danh mục

Trả giá cho sự phô trương

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 125.36 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nguyên tác: Lost on dress parade Towers Chandler đang là bộ y phục buổi tối trong phòng ngủ của mình. Một chiếc bàn là đang được nung nóng trên cái bếp ga nhỏ; chiếc kia đang được đẩy tới đẩy lui một cách mạnh mẽ để tạo nên nếp gấp đáng ngưỡng mộ mà sau đó chúng ta sẽ nhìn thấy trên một đường thẳng tắp từ đôi giày da cho tới vạt áo gi-lê của ngài Chandler. Rất nhiều điều trong cung cách ăn mặc của anh có thể đem lại sự tin tưởng cho mọi người. Tiếp đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trả giá cho sự phô trương Trả giá cho sự phô trương Người dịch: Đào Huy KiênNguyên tác: Lost on dress paradeTowers Chandler đang là bộ y phục buổi tối trong phòng ngủ của mình. Một chiếc bàn làđang được nung nóng trên cái bếp ga nhỏ; chiếc kia đang được đẩy tới đẩy lui một cáchmạnh mẽ để tạo nên nếp gấp đáng ngưỡng mộ mà sau đó chúng ta sẽ nhìn thấy trên mộtđường thẳng tắp từ đôi giày da cho tới vạt áo gi-lê của ngài Chandler. Rất nhiều điềutrong cung cách ăn mặc của anh có thể đem lại sự tin tưởng cho mọi người. Tiếp đếnchúng ta sẽ thấy anh bước xuống bậc cầu thang nhà trọ với y phục chỉn chu và với vẻngoài điềm tĩnh, tự tin, bảnh trai- phong thái điển hình của một chàng trai trẻ New Yorkgiao thiệp rộng thoáng chút buồn chán bắt đầu đi tìm những lạc thú của buổi tối.Mức lương của Chandler là 18 đô-la một tuần. Anh làm việc cho văn phòng của một kiếntrúc sư. Chàng trai hai mươi tuổi này coi kiến trúc là một nghệ thuật đích thực; và anhthành thực tin rằng kiến trúc của tòa nhà Flatiron thua xa nhà thờ lớn tại Milan mặc dùkhông dám nói ra điều đó ở New York.Mỗi tuần Chandler để dành ra 1 đô-la từ số tiền kiếm được. Cứ sau mỗi mười tuần, với sốtiền dành dụm đó, anh mua một buổi tối phong lưu từ cuộc mặc cả với vị thần thời giangià nua bủn xỉn. Anh khoác trên mình bộ trang phục của những tỉ phú và những vị chủtịch; anh bước tới khu vực rực rỡ hào nhoáng nhất để ăn một bữa tối ngon miệng và xahoa. Với mười đô-la, người ta có thể thưởng thức hương vị của sự giàu sang trong vàigiờ. Số tiền đó dư thừa cho một bữa ăn ngon, một chai rượu mang nhãn hiệu danh tiếng,khoản tiền boa tương xứng, một điếu thuốc, một chuyến taxi và những khoản lặt vặtthông thường khác.Buổi tối tuyệt vời lấy ra từ bảy mươi ngày buồn tẻ này đối với Chandler giống như mộtsự tái sinh vậy. Đối với một thiếu nữ mới bước vào đời thì chỉ có lần đầu tiên đọng lạitrong kí ức khi mái tóc cô bạc đi; nhưng đối với Chandler thì cứ mỗi mười tuần lại đemđến niềm vui sướng hồi hộp vẹn nguyên như thuở ban đầu. Được ngồi giữa những conngười lịch lãm dưới bóng những cây cọ trong tiếng nhạc dịu êm, được nhìn ngắm nhữngngười khách quen của chốn thiên đường này và được họ nhìn lại, làm sao buổi khiêu vũvà chiếc áo ngắn tay đầu tiên của một cô gái có thể sánh được với điều này?Lên Broadway, Chandler bước đi với bộ đồ ăn diện. Trong buổi tối ngày hôm nay anh làmột vật trưng bày và cũng là một kẻ soi mói. Trong 69 ngày tiếp theo anh sẽ lại ăn tốitrong bộ đồ len giản dị tại một bàn ăn bình dân nào đó hoặc dùng bánh sandwich với biatrong phòng ngủ của mình. Anh sẵn sàng làm thế bởi anh là đứa con đích thực của thànhphố ăn chơi này, và đối với anh một buổi tối huy hoàng đủ bù đắp cho chuỗi ngày đen tối.Chandler tản bộ cho đến khi những con phố bốn mươi có lẻ bắt đầu giao với con đườnghoan lạc vĩ đại và lấp lánh, cho một buổi tối chỉ mới bắt đầu, và khi người ta chỉ đượclàm bậc thượng lưu một lần trong bảy mươi ngày, người ta chắc chắn muốn kéo dài niềmvui của mình. Những cặp mắt long lanh, nham hiểm, tò mò, thán phục, khiêu khích,quyến rũ hướng về anh bởi cách ăn mặc và phong thái cho thấy anh là tín đồ của sựkhuây khỏa và lạc thú.Đến một góc phố anh bỗng đứng sững lại, tự hỏi mình có nên quay lại nhà hàng hàonhoáng và sang trọng mà anh thường dùng bữa trong những buổi tối đặc biệt của anh.Ngay sau đó, một cô gái đang chạy ở góc phố bị trượt chân trên mặt đường đóng băng vàngã uỵch xuống hè phố.Chandler đỡ cô dậy với phong thái khẩn trương và ân cần. Cô gái tập tễnh bước đến dựavào bức tường của tòa nhà bên đường và e dè cảm ơn anh.“Tôi nghĩ mình bị trật cổ chân”, cô nói, “Nó bị trẹo khi tôi ngã”.“Cô có đau lắm không?”, Chandler hỏi thăm.“Chỉ khi tôi đứng thẳng thôi. Tôi nghĩ mình có thể đi lại bình thường trong một hai phútnữa”“Liệu tôi có thể giúp gì nữa cho cô”, chàng trai trẻ gợi ý, “ví dụ như gọi một chiếc taxi,hay là…”“Cám ơn anh” , cô gái nói một cách nhỏ nhẹ nhưng chân thành, “Tôi chắc chắn khôngcần phải phiền anh thêm nữa đâu. Tôi thật vụng về. Và hai gót giày của tôi như thế làchuyện thường, không thể đổ lỗi cho chúng”.Chandler nhìn cô gái và nhanh chóng bị cuốn hút. Cô đẹp một cách tao nhã và đôi mắt côvừa tươi tắn lại dịu dàng. Cô vận một bộ váy đen giản dị giống kiểu đồng phục của nhữngcô bán hàng hay mặc. Mái tóc nâu sẫm bóng mượt của cô lộ ra những lọn tóc quăn của nódưới chiếc mũ rơm rẻ tiền màu đen mà vật trang trí duy nhất chỉ là dải ruy băng và nơbằng nhung. Cô có thể làm người mẫu chụp hình hoàn hảo nhất trong vai một cô gái làmcông ăn lương tự trọng.Một ý nghĩ bất ngờ nảy đến trong đầu chàng kiến trúc sư trẻ. Anh sẽ mời cô gái này ăntối cùng anh. Đây là điều mà những bữa tiệc định kì tuyệt vời nhưng cô đơn của anh cònthiếu sót. Thời gian xa hoa ngắn ngủi của anh sẽ được nhân đôi niềm vui nếu anh có thểthêm vào đó một quí cô. Cô gái này là một quí cô, anh chắc chắn như vậy- phong ...

Tài liệu được xem nhiều: