Thông tin tài liệu:
Pé! Mình chia tay nha. Nó giật mình đứng khựng lại đi đang tay trong tay đi dạo cùng anh. Nó choáng váng... Tim nó đau... Cảm giác anh đang rời xa nó... Vĩnh viễn....Nó chợt thấy sao vòng tay anh sao xa vời quá. Sao tình yêu anh dành cho nó mong manh quá. Nó cười... Nó h0k hiểu vì sao nó lại cười trong khi trái tim nó đang đau thắt lại. - Em h0k hiểu. Vì sao ạ? - Anh xin lỗi pé. Thật sự là anh h0k mún làm pé tổn thương đâu. Mình chia tay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trả Lại Tên Cho EmTrả Lại Tên Cho EmPé! Mình chia tay nha.Nó giật mình đứng khựng lại đi đang tay trong tay đi dạo cùng anh. Nó choángváng...Tim nó đau...Cảm giác anh đang rời xa nó...Vĩnh viễn....Nó chợt thấy sao vòng tay anh sao xa vời quá. Sao tình yêu anh dành cho nó mongmanh quá.Nó cười...Nó h0k hiểu vì sao nó lại cười trong khi trái tim nó đang đau thắt lại.- Em h0k hiểu. Vì sao ạ?- Anh xin lỗi pé. Thật sự là anh h0k mún làm pé tổn thương đâu. Mình chia tay đi.- Anh... Anh pải nói cho em biết lý do chứ. Anh nói đi...Đáp trả lại nó là sự im lặng đến đáng sợ của anh. Sự im lặng đó như xé nát trái timnó.Lần này... nó khóc. Nó khóc thật sự, khóc rất to, tưởng chừng như trái tim mỏngmanh của nó đang bị chảy máu. Nước mắt h0k thể ngừng rơi. Nó vụt chạy...Trong màn đêm....***Nhìn theo dáng hình nó chạy, anh cảm thấy mình là 1 kẻ chẳng ra gì. Tại sao anhlại có thể nói lên những điều đau lòng như thế, vào ngay thời điểm này. Vì sao anhh0k nói với nó là vì sự nghiệp của mình mà anh chưa thể tiếp tục quen nó? Vì saoanh h0k nói với nó rằng 2 năm qua quen nó đối với anh là thời gian hạnh phúcnhất? Vì sao anh để nó đi khi ngoài kia trời đang tối mịt???Anh ngồi xuống... tự trách mình...Anh thấy mình thật ngốc...Nhưng anh h0k thể làm khác đc. Anh chỉ còn cách rời xa nó, vì trong thời giannày, sự nghiệp đối với anh là vô cùng quan trọng, anh còn cả chặng đường dài phíatrước. Nếu quen nó anh sẽ h0k thể dành nhìu thời gian cho nó đc. Điều đó làm anhthấy đau lòng.Anh chấp nhận.....Chấp nhận để nó hiểu lầm....***Nó h0k hiểu nó đã về nhà bằng cách nào nữa. Nó chỉ biết vùi mặt vào gối và khóc.Trái tim nó thật sự đã bị tổn thương.Tại sao???Tại sao anh lại chia tay khi nó đang yêu anh thật nhìu? Có pải vì anh đã h0k cònyêu nó? Có pải vì anh đã có ng` con gái khác?Trong đầu nó đặt ra biết bao nhiu câu hỏi...Nhưng h0k hề có câu trả lời...Nó ngủ quên lúc nào h0k hay.Nó mơ...Một giấc mơ thật kinh khủng.Nó giật mình....Tỉnh giấc...Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng cả căn phòng của nó. Nó nhìn lại mình tronggương.Nó h0k còn là nó nữa...Anh cũng h0k còn thuộc về nó nữa.....Nó lại khóc....Khi nghĩ về anh.Điện thoại nó rung lên. Nó hồi hộp mở tin, trong lòng thầm mong đó là tin nhắncủa anh. Anh sẽ nhắn rằng anh yêu nó và sẽ h0k bao h` rời xa nó, mọi chuyện hômqua chỉ là một giấc mơ.Tin nhắn của anh đến. Nó cười.Pé yêu! Anh rất yêu pé. Nhưng... dù yêu pé, anh vẫn pải chia tay pé. Pé hãy hiểucho anh và hãy sống thật tốt như khi chưa gặp anh, pé nhé...Nụ cười trên môi nó vụt tắt. Một giọt nước mắt rơi xuống môi nó.Mặn chát....Rồi hai... ba... bốn.... vô số giọt nước mắt rơi xuống.Anh xa nó thật rồi.Anh đã h0k còn thuộc về nó nữa......Nó bỗng sợ cảm giác cô đơn trong căn phòng vắng. Nó cố gắng tìm chút gì thuộcvề anh còn sót lại.Nhưng nó h0k thể tìm thấy gì.Đơn giản....Vì anh đã xa nó...Xa thật rồi.Một tuần trôi qua nó h0k làm đc gì. Một tuần nó chỉ biết khóc. Một tuần nó h0k lêngiảng đường. Một tuần nó h0k thể nuốt trôi một hạt cơm.Cổ họng nó đáng nghét. Mỗi lần ăn cơm, nước mắt nó lại rơi.Nó lại khóc.Nó nhớ đến những bữa cơm anh và nó cùng ăn. Từ những quán ăn bình dân đếnnhững nhà hàng sang trọng. Mỗi lần như thế anh lại chăm sóc cho nó thật chu đáo.- Pé con. Đưa anh đút cơm cho nào.Đối với anh, nó vẫn như đứa trẻ, lúc nào cũng tinh nghịch bên anh. Từ khi quenanh, lúc nào anh cũng chỉ gọi nó bằng từ Pé.Dù rằng cái tên của nó cũng rất đẹp. Nhưng đó dường như là tất cả tình cảm anhgửi cho nó mỗi khi anh gọi Pé.Đứa bạn thân của nó nhìn nó tiều tuỵ mà mắng:- Thôi đi mày, đừng làm bộ mặt u sầu đó nữa. Hắn đã h0k thèm quan tâm mày nữa,mày còn tiếc làm gì? H0k có hắn thì có ng` khác. Trên đời này đâu pải chỉ có hắnlà k0n trai, là tốt đâu. Mày nhìn lại mày đi, có khối thằng đang lẽo đẽo theo saumày chứ đâu pải là h0k có đâu. Tiếc nuối gì ng` như hắn?Nó cười....Nụ cười trống rỗng....Cười h0k nhất định là vui. Khóc cũng chưa chắc là bùn.Nó biết bạn nó nói đúng, đâu pải nó h0k có ai theo đuổi. Nhưng... nó yêu anh vàchỉ yêu anh mà thôi.Sau một tuần đau khổ. Nó gượng dậy...Nó quyết định sẽ quên anh.Nó gom tất cả những gì thuộc về anh, những gì của anh, có bóng hình của anhtrong đó cất vào hộp.Nó cố gắng làm lại từ đầu và cố gắng quên anh.Nó thường xuyên lên giảng đường dù h0k có tiết học. Nó cố làm việc, cố học tậpđể đầu óc h0k nhớ đến anh.Nó h0k đến những nơi anh và nó đã đến. Nó chỉ còn biết đến con đường từ nhà tớitrg`. Nó sợ... Nó sợ nếu ra khỏi con đường này sẽ đến con đường in đầy dấu châncủa anh và nó.Nó vẫn hay cười. Nụ cười bùn tênh...Nó chưa thể cười 1 nụ cười đúng nghĩa. 1 nụ cười chứa đựng niềm vui, niềm hạnhphúc.Thế nhưng....Nó càng cố quên anh thì lại càng nhớ anh hơn. Nó cố gắng sống yêu đời, cố gắngcười nhưng nụ cười đó lại vô nghĩa.Và hằng đêm nó vẫn khóc.Nó vẫn nhớ về anh.Và mỗi khi đi ...