Ba năm trước… Tại bệnh viện Tiếng người chạy, tiếng kêu, tiếng khóc… -Con tôi sao rồi bác sĩ… -Thật sự vết thương quá nặng, chúng tôi đã làm hết sức rồi… Tiếng khóc to hơn, tiếng gọi khản giọng của người mẹ… -Thưa ông, chúng tôi có chuyện muốn nói với ông - giọng ông viện trưởng ồm ồm cất lên... Tại góc hành lang bệnh viện, một chàng trai đứng tựa vào tường, không khóc
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái tim anh là của người yêu anh đấyTrái tim anh là của người yêu anh đấyBa năm trước…Tại bệnh việnTiếng người chạy, tiếng kêu, tiếng khóc…-Con tôi sao rồi bác sĩ…-Thật sự vết thương quá nặng, chúng tôi đã làm hết sức rồi…Tiếng khóc to hơn, tiếng gọi khản giọng của người mẹ…-Thưa ông, chúng tôi có chuyện muốn nói với ông - giọng ông viện trưởng ồm ồmcất lên...Tại góc hành lang bệnh viện, một chàng trai đứng tựa vào tường, không khóc, vôhồn nhìn vào phòng cấp cứu...------------------------------------------------------------2h sángThanh thấy mình đang đi trên một cánh đồng xanh mướt, rợp những cỏ lau là cỏlau, đẹp tựa thiên đường, và kỳ lạ hơn, cô thấy mình đang gối đầu lên đôi tay củamột chàng trai lạ mà cô không thấy mặt, nhìn lên bầu trời trong xanh và cao vút,chỉ để nhìn những đám mây trắng như bông đang bay, cô mỉm cười…thấy lòngbình an đến lạ…-Em à, Em cất anh ở đâu thế…-Trong này này, trước ngực, bên trái ấy…Hai nụ cười rạng rỡ trên môi…Thanh tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, hóa ra cô vừa nằm mơ. Cô từ từ mò tới cái quạt,không hiểu sao nó không chạy, thì ra là mất điện. Đang mùa hè thì đây đúng là mộtcực hình. Cô uể oải nằm xuống. Cô lại vừa nằm mơ. Nó không phải là cơn ácmộng, nhưng có điều lạ, đã gần 3 năm nay, Thanh rất hay mơ giấc mơ ấy, cánhđồng ấy, con người ấy, và nụ cười ấy… Trong giấc mơ, cái gì cũng mờ mờ ảo ảo,nên cô không biết mặt người thanh niên lạ hoắc đó. Nhưng nụ cười và lời nói thì côkhông thể nào quên được…Suy nghĩ một hồi, cô lăn mình ra…ngủ tiếp…Thanh là con gái xứ Huế, cái xứ mộng mơ màu tím ấy, ăn sâu vào máu cô, làm côtrở thành một người con gái đậm chất như kiểu “Chuyện tình Sông Hương” – cáibài hát mà cô hay lẩm bẩm khi thấy buồn hoặc khi nào chỉ có một mình. 23 tuổiđầu, và chưa một mảnh tình vắt vai. Không phải Thanh không xinh, không dễthương, mà do cô chưa đủ một cái gì đó, tự tin chẳng hạn...Nhưng có lẽ, do vấn đềsinh lý, mà cô không dám yêu, không dám xúc động, không dám bị ai đó làm tổnthương, cô sẽ không chịu nổi…vì cô bị bệnh tim bẩm sinh.Học Đại học Hà Nội ra, cầm cái bằng trên tay, Thanh cũng như bao đứa sinh viênmới ra trường khác, tìm việc ngay khi có thể. Ban đầu là những công việc gọichung là tạp nham, bởi lúc ấy chỉ cần có việc là được, vì chưa có kinh nghiệm.Thanh vẫn còn nhớ cái lão giám đốc công ty cũ mà cô từng làm, đúng là loại cặnbã, yêu râu xanh râu đỏ, mấy lần đưa mắt lả lướt khiến cô giật bắn mình…Nghĩ tớilão là cô đã rờn rợn cả người…Cô quyết định, tìm công việc mới.Thanh nộp hồ sơ vào một công ty về kinh tế thương mại nằm ở tầng 10 của cao ốcKeangnam trên đường Phạm Hùng. Với ý nghĩ rất chi là…ngây thơ và hồn nhiên:-Công ty nhỉn khủng bố thế này chắc trả lương cao đây...Thực ra, cô cũng nghĩ qua rồi, lương cao đòi hỏi về chuyên môn cũng như kinhnghiệm, cả hai thứ cô vẫn còn non kém, nhưng cô cứ đánh bừa thử một lần xemsao. Biết đâu may mắn mỉm cười với cô…Và may mắn cười với cô thật, một nụ cười mỉa mai chăng, cô được gọi vào vòngphỏng vấn. Với vốn tiếng anh thuộc hàng pờ-rồ thì cô được nhận thử việc.Hôm đầu tiên đi làm. Cô ăn vận như một nữ…sinh cắp sách tới giảng đường. Đểrồi bao nhiêu ánh mắt kiểu như soi mói nhìn chòng chọc vào cô. Làm cô co rúm cảngười. Cả buổi chỉ pha trà, bưng nước và photo tài liệu. Công việc buồn tẻ và chánngắt…6h, cô đợi nhân viên về hết rồi mới lò dò ra thang máy. Đang mải nhắn tin điệnthoại cho bạn, rồi Thanh thấy đầu mình choáng váng, như bị say nắng, rồi cô télăn…-Có mắt không đấy…đi đường không nhìn à…Cô hét lên, tay xoa xoa đầu ra vẻđau lắm.-Có mắt đây, 4 mắt là đằng khác…Định thần lại hiện nguyên hình là một gã, đeo kính dày cộp. Rồi Thanh từ bộ mặtgiận dữ chuyển sang ngạc nhiên rồi bối rối…-Hơ, chào,….Trưởng phòng ạ…hixHắn nhìn cô như thể cô không phải là dạng sống trên trái đất này, làm cô cú lắm.Cả hai vào thang máy mà không nói thêm lời nào. Chỉ biết Thanh đang rủa thầm gãkia, thấy gã hắt hơi mấy lần. cho chít…Rồi Thanh cũng quen dần với việc ở công ty mới, nhưng cô khó chịu bởi ông sếpcủa cô, chính là gã hôm ấy…-Cô Thanh, cho tôi xin ly cà phê-Cô Thanh, đi in cho tôi công văn này…Cô ức lắm, bởi vì hắn, chấp vặt cô, công tư lẫn lộn, giờ đến lúc hắn đàng hoànghành hạ cô. Nhưng Thanh cũng chả sợ, cô còn làm cho hắn tức hơn. Pha café chohắn, cô bỏ thật nhiều đường, vì biết hắn không thích uống ngọt…Cô còn giả vờlàm đổ cả café lên đầy áo hắn…làm khổ được hắn khiến cô thấy hả hê lắm…Thanh cũng không hiểu vì sao, thế nào mà Thanh thay đổi nhiều như vậy. Gần 3năm trước. Cô dịu dàng như nước sông Hương chứ, cô nhẹ nhàng, yêu màu tímmộng mơ và chung thủy…thích nghe nhạc buồn…Nhưng sau lần ấy, cô như biếnthành một người khác. Cá tính hơn, mạnh mẽ hơn, yêu màu xanh dương, nhưng sởthích nghe nhạc buồn thì vẫn không hề thay đổi.Một hôm…Trời mưa to quá…Thanh đang bận làm nốt sổ sách mà quên mất đã muộn giờ…tất bật xuống nhà xe,rồi khuôn mặ ...