Xin bạn đọc thứ lỗi cho cái tên truyện không được thi nhã chút nào và có phần rùng rợn ấy. Lúc đầu, tôi định đặt tên cho câu chuyện này là “Thương một đời hoa”, nhưng rồi thấy cái tên đó nghe có vẻ sến, nên thôi. Suy nghĩ mãi đành lấy tên cho truyện là “Trái tim chết”. Cái tên nghe có vẻ xui rủi… nhưng mong bạn đọc lượng thứ, sự thật nó là vậy, những nhân vật trong câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, xét ở khía cạnh nào đó, họ đang mang một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái tim chết Trái tim chết TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊNHXin bạn đọc thứ lỗi cho cái tên truyện không được thi nhã chút nào và có phần rùng rợnấy. Lúc đầu, tôi định đặt tên cho câu chuyện này là “Thương một đời hoa”, nhưng rồithấy cái tên đó nghe có vẻ sến, nên thôi. Suy nghĩ mãi đành lấy tên cho truyện là “Tráitim chết”. Cái tên nghe có vẻ xui rủi… nhưng mong bạn đọc lượng thứ, sự thật nó là vậy,những nhân vật trong câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, xét ở khía cạnh nào đó, họ đangmang một trái tim chết. Và bây giờ, xin phép được thuật lại câu chuyện này.Ngày ấy tôi đang làm ở báo B. Lần đó tôi công tác cùng một số doanh nghiệp quen biết ởtỉnh D. Xong việc họ mời tôi đi ăn tối. Nói là ăn tối thực ra là đi nhậu. Điểm đến là mộtnhà hàng hải sản có tiếng của thị xã ở tỉnh đó. Thành công sau buổi làm việc ai nấy cũngvui vẻ. Buổi nhậu kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Ai nấy ngà ngà, lâng lâng. Đang đà hàohứng, một người kêu đi massge tỉnh táo, nhậu tiếp. Điểm đến là quán massage ThiênThai. Lấy vé xong, tôi lọng chọng bước vào căn phòng dành cho mình. Hơi nước nóngtỏa ra mù mịt phần nào làm trí óc tôi tỉnh lại. Đang nằm trên chiếc giường nhò thì cótiếng kẹt cửa. Một cô gái lách mình vào. Tôi nằm im.- Anh ngồi dậy em mát xa cho.Tiếng nói quen quen khiến tôi choàng tỉnh giật mình nhỏm dậy. Và thất bất khi nhận rađó là Hoa. Sững sờ, tôi nhìn cô đăm đăm, quên cả lúc ấy trên người mình chỉ mặc mỗichiếc quần con. Hoa cũng bối rối nhìn tôi, ánh mắt ngờ ngợ như dò hỏi. Tôi kêu lên:- Hoa, Hoa phải không?Nghe gọi đúng tên mình, cô giật người thoáng nhẹ. Vẻ ngạc nhiên vẫn còn in trên ánhmắt nhìn.- Anh đây, Đạt đây. Đạt sinh viên ở dãy trọ nhà anh Hải đây. Em không nhận ra sao?Hoa bối rối, khuôn mặt thoáng ửng đỏ vì cuộc gặp bất ngờ hay vì tình thế trớ trêu hiệngiờ của cả hai, tôi không rõ. Rồi như lấy lại được điềm tĩnh, cô cười nhẹ, hỏi:- Anh Đạt thật hả. Em nhìn anh cũng thấy quen quen mà không nhận ra. Anh thay đổinhiều, mập hơn và... sang hơn nên em không nhận ra. Bây giờ anh làm gì?Tôi cười, định không nói thật là mình đang làm báo. Nói vậy e Hoa và cả tôi sẽ khó xử.Nhưng nhìn mắt Hoa, tôi không thể nói dối cô được.-Anh làm báo…Hoa cười, mắt ánh lên nét lém lỉnh, rồi hỏi:- Em tưởng những người như anh, lại làm nghề đó nữa thì không bao giờ vào những chỗnày chứ?Tôi nghe cổ họng mình nghẹn đắng! Ngày xưa, tôi được tiếng hiền lành, không ăn nhậu,chơi bời, lại thật thà. Hiền đến mức lù đù. Vậy mà, giờ đây, sau 5 năm ra trường, đi làm,bước vào đời, tôi đã có thể thản nhiên đặt chân vào một quán massage mà không đỏ mặt.Hoa không nhận ra tôi cũng phải. Nhưng giờ không phải là lúc tự trách mình mà phải trảlời Hoa, dù là theo phép lịch sự. Tôi thoáng lúng túng. Biết trả lời sao trước tình thế trớtrêu, có phần trơ trẽn của tôi vào lúc này. Nhưng im lặng lại càng trơ trẽn hơn, khó xửhơn. Tôi chọn cách dung hòa, nửa trả lời, nửa hỏi, nửa thú nhận, nửa thách thức.- Không lẽ đạo đức chỉ dành cho anh và những người làm nghề như anh, còn người khác,nghề khác thì không cần?Hoa im lặng. Tôi e sợ mình đã làm cô tổn thương sau câu nói đó, vì nó khiến Hoa thêmchạnh lòng cho hoàn cảnh, nghề nghiệp hiện giờ. Không biết nói gì hơn, tôi cũng im theo.Như không nín được, Hoa hỏi tôi:- Anh lâu nay có gặp anh Hùng không? Anh Hùng giờ sống sao?Hùng là đồng hương với tôi. Hùng và Hoa yêu nhau, tưởng chừng họ sắp cưới nhau.Nhưng sự đời luôn bí ẩn và bất ngờ. Nào ai đoán biết trước được tương lai. Hùng chia tayHoa, nói đúng hơn là bỏ rơi cô sau một thời gian yêu đương cháy bỏng. Hoa lặng lẽ rờibỏ xóm trọ sau đó, không ai biết cô ở đâu, làm gì… Gần mười năm sau, dù bị Hùng bỏrơi, khi gặp lại tôi, Hoa vẫn hỏi về Hùng. Tình yêu, hay lòng thù hận đã neo giữ trí nhớcủa Hoa về Hùng lâu đến vậy? Tôi định tránh né, không nói về Hùng cho Hoa nghe, nhấtlà khi biết hiện giờ Hùng là một đại gia trẻ, nắm trong tay hàng chục lô đất trị giá tiền tỷ,một cơ sở sản xuất cửa sắt lớn với gần hai chục nhân công và nhiều cổ phần trong cácnhà hàng… Hàng ngày, áo quần bóng bẩy, Hùng lái xe Toyota ba chấm chở vợ con đi ănsáng, uống cà phê. Tối tối Hùng tụ tập bạn bè ăn nhậu xả láng. Vợ Hùng ghen suốt vìHùng cặp bồ với mấy em út phục vụ trong nhà hàng của Hùng.Tóm lại, hiện giờ Hùng là người giàu sang, thành đạt . Còn Hoa? Dù thương qúy cô đếnđâu, cũng khó gọi việc cô đang làm là một nghề đúng nghĩa. Sự thật luôn luôn tàn nhẫn.Càng tàn nhẫn hơn nếu biết ngày còn yêu nhau, Hoa đã hi sinh vì Hùng như thế nào.Nhưng, sự đời trớ trêu, không phải sự hi sinh nào cũng được đền đáp. Nhìn tình cảnh Hoahiện giờ, tôi định không nói về cuộc sống hiện giờ của Hùng. Nhưng đối diện với Hoa,tôi lại không thể nói dối.Cũng như trước kia, tôi chưa bao giờ dám nói dối khi đối diện cô. Hồi đó, Hoa mười chíntuổi, tôi hai mươi hai tuổi. Hoa cùng quê Hà Tĩnh với tôi. Cô vào đây làm công nhântrong một công ty với ý định vừa làm vừa học. Tôi học ngành báo chí ở trường đại học.Tình cờ mà chúng tôi ở trọ cùng một dãy trọ của vợ chồng anh Hải. Xa quê, tình đồnghương đưa chúng tôi thân nhau hơn. Hoa trắng trẻo, người mình dây, thon thon. Mắt đen,tóc đen, cô là hoa khôi của cả dãy phòng trọ chúng tôi. Có hoa, thì sẽ có ong bướm lượnlờ, trời sinh ra vậy, Hoa được nhiều anh chàng ở cùng phòng để ý, săn sóc. Tôi cũng âmthầm nhớ, âm thầm yêu, lặng lẽ đi bên Hoa, lặng lẽ quan tâm khi thấy cần. Tôi khôngdám thổ lộ. Nhà tôi nghèo, tôi phải lo học để đi làm, không dám tơ tưởng chuyện yêuđương. Vả lại vây quanh Hoa là nhiều chàng đẹp trai, tán dẻo, khéo chiều, tôi thấy mìnhthất thế. Thà im lặng để còn được cô nể trọng, được thân cận cô, còn hơn thổ lộ để bị Hoatừ chối, bị lảng tránh.Rồi Hùng xuất hiện. Tốt nghiệp cấp ba xong, thi không đậu vào đại học, Hùng tìm vàoSài Gòn đi làm. Có chút tay nghề về cơ khí, do ông bố truyền nghề, Hùng xin làm thợ cơkhí. Khuôn mặt bảnh trai, ăn nói ngọt ...