Thông tin tài liệu:
Đêm đó, em từ chối bàn tay mơn trớn của chồng em. Chồng em đầy kiêu hãnh quay đi, niềm kiêu hãnh của một vị tiến sĩ ngôn ngữ học nhưng chẳng có lấy một câu ngọt ngào ấm áp dành cho vợ mình. Chúng em mất ngủ vì một trò chơi không ai chịu thua cuộc. Tự nhiên, em hư hỏng đến mức mong sao đêm mai, đêm kia... chồng em và em sẽ tiếp diễn tấn bi kịch trên chiếc giường êm ái này để đến đâu thì đến. Một khi em tựa vào lưng anh thế này,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái Tim Nhạy CảmTrái Tim Nhạy CảmĐêm đó, em từ chối bàn tay mơn trớn của chồng em. Chồng em đầy kiêu hãnhquay đi, niềm kiêu hãnh của một vị tiến sĩ ngôn ngữ học nhưng chẳng có lấy mộtcâu ngọt ngào ấm áp dành cho vợ mình. Chúng em mất ngủ vì một trò chơi không ai chịu thua cuộc. Tự nhiên, em hưhỏng đến mức mong sao đêm mai, đêm kia... chồng em và em sẽ tiếp diễn tấn bikịch trên chiếc giường êm ái này để đến đâu thì đến. Một khi em tựa vào lưng anh thế này, nhìn lên bầu trời xanh lơ chan hòa ánhnắng thế này, có nghĩa là mùa xuân đang căng tràn nhựa sống trên từng búp lá nõn,trên mỗi cánh hoa tươi và ngưng đọng trong từng khoảnh khắc. Anh biết đấy, mỗi chúng ta đều có thể nhìn thấy tuổi thanh xuân của mình trênđó. Và tại sao anh lại khoan hôn em trong giây phút hiếm hoi chúng ta được ở bênnhau thế này? Người đàn ông hai bảy tuổi nhìn em bằng ánh nhìn của gió, lướt qua thân, khẽkhàng mà êm dịu. Đuôi mắt anh dài, sâu thẳm khiến em liên tưởng đến ngọn lửahồng cháy rực sẵn sàng thiêu đốt những thanh gỗ mong manh trắng trẻo giữa đêmsâu lạnh lẽo em gặp anh trong chuyến du lịch của mình. “Anh tưởng hôm ấy, anh và em lạc rừng, chẳng còn biết tìm đường mà ra nữa.Thật đấy nhỉ, cô bé hiếu động ạ. Tại sao chúng ta cùng nhau tụt lại đoàn, cùngnhau dừng chân ở ngã ba ấy, để rồi giữa hoang vắng của rừng sâu, anh đã dắt embăng qua những khe rãnh đầy bùn đất nhầy nhụa, những búi cây cỏ cao ngang đùiđầy gai, luồn qua những cành cây lá thấp ẩm ướt đầy sâu vắt để tìm về được đếnnơi”. Lần đầu tiên sau bảy năm chung sống, em nhìn thấy những giọt nước mắttrên gương mặt đầy lo âu hãi sợ của chồng em. Chồng em không cảm ơn anh lấymột tiếng mà ngay lập tức kéo em về khách sạn, thuê taxi về Hà Nội. Chồng em không đọc được ánh mắt của anh và em. Rằng anh khao khát em biếtmấy. Như thế này này. Anh siết lấy vai em cắn nhẹ. Và chồng em cũng không nhậnra cơn tuyệt vọng khốn cùng đang dần dần lan tỏa tâm hồn em trong xa cách khólòng gặp lại. Chúng ta đã yêu nhau rất sớm. Anh yêu em trước. Em thật trẻ so với tuổi ba mươi hai của mình. Anh kinh ngạcđến thú vị khi biết điều đó. Và em luôn hồn nhiên với anh. Nhất là khi nhìn tóc embay lật phật trong gió. Chính vì hình ảnh đó mà anh ám ảnh mãi. Đến khi thấy embăng qua đường buổi sáng hôm đó trước cửa ngân hàng nơi anh làm việc thì anh đãsuýt nữa lao đầu vào mũi chiếc ô tô đang chạy tới. Chỉ vì anh nhìn thấy em. Em đang cười một mình. Không thể kiềm chế hơn. Em đã theo anh đến căn phòng này. Căn phòng ấm ápvới màu tường nâu sậm và mùi hoa cúc rạo rực góc phòng, anh quỳ xuống hôn tayem. Và em, chắc vẫn không tin em là người đàn bà đầu tiên anh ngủ cùng. Chồng em chưa bao giờ khám phá em. Như anh. Ở một trạng thái nào đó, ví dụ khi tiếng thở gấp của anh và em cùng nhau hòatrộn và bị nhấn chìm tận dưới cùng đỉnh điểm của khao khát, thì anh vẫn biết, emchưa đạt được cảm giác thăng hoa thực sự với anh vì kiềm chế và ngần ngại. Sựnhút nhát của em quyến rũ nhường nào. Nhưng anh không lấy làm buồn, mà anh còn cảm thấy mình đang được âu yếmmột trinh nữ. Người ta còn có thể chỉ thuộc về nhau bằng tâm hồn. 11 giờ. Em đeo găng tay, đội mũ. Những giọt mồ hôi ứa ra bên thái dương vìcăng thẳng. “Em đang nghĩ gì thế?”. Không lẽ em sẽ nói thật cùng anh rằng emđang nghĩ mình phải nấu món gì cho bữa trưa. Chồng em là người khó tính, có thểbỏ nguyên một đĩa cá kho nếu em cho thừa muối. Anh là người dễ tính, chính vìthế, em đã không bao giờ phải nấu cho anh ăn. Mặc dù em rất muốn. Anh lại ôm em, siết chặt em trong vòng tay ấm áp. Em sẽ không thể nào quênnổi vòng tay này. Chồng em đã về từ bao giờ, em nhìn chồng em từ phía sau. Cái gáy lõm lởmchởm tóc gật gù nhè nhẹ. Những sợi tóc bạc vô hình khiến em mỏi mệt. “Cô về rồiđấy à. Sao muộn thế?”. Chồng em quen với cách xưng hô đó từ hồi quen em. Thậmchí ngay cả khi gần gũi nhất. “Hôm nay đi ăn tiệm nhé”. Em không trả lời. Em đilên gác. Mới đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên em thấy hơi choáng váng. Em đãrất thanh thản khi ở bên anh kia mà. Có phải người đàn bà nào khi ngoại tình cũng có cảm giác ấy? Chồng em mở cửa phòng, lừ lừ tiến đến em, rồi bắt đầu công đoạn tháo nhữngchiếc khuy áo. Em nhắm mắt. Giá như em có thể thiếp đi ngay lúc này. Em ngửithấy những ngón tay của chồng em một mùi rất lạ, khi chồng em đưa tay lên miệngem, giống như mùi hoa cúc nhà anh. Quả thật là chồng em đã để sẵn trên xe một bó hoa. “Sáng nay đi làm về. Tôimua cho cô”. Chứ không phải là tặng sao. Em ngả người trên xe. Chồng em bậtnhạc. Ai như Ngọc Lan hát. Cô ấy chết rồi. Nghĩ đến cái chết. Em buồn nôn quá.Chồng em hỏi cuối tuần có muốn đi nghĩa trang thăm mộ em trai của em không?Em gật gật đầu. Em hay ra nghĩa trang, dù nơi ấy cô quạnh thật đấy. Nhưng em cứước ao biết bao lần, cái thế giới hỗn độn với biết bao con người đang xô đẩy chenlấn nhau từng tấc đất kia. Ai cũng đặt niềm tin vào những người đã ...