Trái Tim Vĩnh Cửu 7Tác giả: Kim HàiCUỘC NỔI LOẠNCuối cùng thì giáo sư Đại Nam cũng thông báo cho chúng tôi niềm hy vọng mà ông đặt vào buổi họp ngày mai . Khi luận thuyết được công nhận , các nhà bác học sẽ cùng nhau giải quyết những gì còn vướng mắt . Không sớm thì muộn ,chúng tôi sẽ được trở về . Ai cũng vui vẻ ,hân hoan .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái Tim Vĩnh Cửu 7 CUỘC NỔI LOẠN Trái Tim Vĩnh Cửu 7 Tác giả: Kim HàiCUỘC NỔI LOẠNCuối cùng thì giáo sư Đại Nam cũng thông báo cho chúng tôi niềm hy vọng màông đặt vào buổi họp ngày mai . Khi luận thuyết được công nhận , các nhà bác họcsẽ cùng nhau giải quyết những gì còn vướng mắt . Không sớm thì muộn ,chúng tôisẽ được trở về . Ai cũng vui vẻ ,hân hoan . Triều My hát vang . Tự Lực nói nhỏvào tai tôi :- Tớ yêu Triều My .Tớ sẽ chinh phục cô ấy . Hương ngọc lan của cậu chỉ làm côấy nhớ tới tớ vì tớ đưa cho cô ấy chiếc khăn mà .Nói xong Tự Lực hóm hỉnh nheo mắt nhìn tôi cười .Tôi không còn lòng dạ nào tranh cải với Tự Lực vì lòng tôi có chút lo lắng khi chúQuang không đá động gì đến vụ âm mưu đánh cắp trái tim vĩnh cửu .Tôi kéo kỹ sưQuang ra ngoài sân khi thầy Nam đã vào phòng và chôn chân vào bàn làm việccủa mình .- Chú Quang . Như vậy ..vụ năng lượng vĩnh cửu đâu cần thiết ?Chú Quang thì thầm :- Không được bép xép đấy . Chú cháu mình vẫn có chương trình riêng . Chúkhông tin vào Hội Đồng khoa học An Pha . Có thể họ sẽ không cho mình ra đi dùcó khám phá ra sự tồn tại của cái lổ mọt quái ác kia . Mình phải có kế hoạch dự bị. Ngày mai ,khi mọi người trên An Pha hướng về cuộc họp ,chúng ta sẽ đến phòngchế tạo các bộ phận người máy sinh học .Tôi thở ra như trút được gánh nặng . Ăn cắp một quả tim máy trong phòng chế tạothì cũng chẳng có gì để tôi phải lo sợ . Vậy là lúc chú Quang nói ,tôi cứ tưởng chúQuang sẽ giết một người máy để lấy tim của họ .Nghe giống như kẽ sát nhân . Ghêquá . Bây giờ thì tôi tán thành việc tìm kiếm năng lượng cho con tàu . Chú Quangquả là người lo xa .Vậy cũng tốt cho mọi người .Trong tâm trạng vừa lo âu vừa hy vọng ,tôi lóp ngóp hoài không ngủ được . Mặttrời thứ nhất vừa vượt khỏi chân trời ,tôi đã có mặt ngoài vườn . Lần đầu tiên kể từkhi đến An Pha ,tôi muốn tập thể dục . Tôi chạy một vòng quanh khu nhà nghĩ chođến khi mồ hôi ướt cả chiếc áo ngoài mới trở về . Thầy Đại Nam đã đi khỏi nhà .Tự Lực cũng vậy , chỉ còn Triều My loay hoay với món mì xào .- Chú Quang hỏi cậu đấy . Có chuyện gì vậy ?Tôi thoái thác :- Chuyện gì đâu .- Sáng nay cậu đi với mình nhé . Tớ muốn đến phòng thí nghiệm não nhân tạo .- Tớ xin lỗi .Cậu đi một mình . Tớ đã có hẹn .- Với Maida ..? Cậu và cô ấy...đẹp đôi đấy ....Tôi bối rối ,cố tìm lời giải thích sự hiểu lầm tai hại đó mà không làm Triều My tựái ,nhưng Triều My đã đẩy đĩa mì còn đầy ra xa .- Chán quá . Tớ đi đây .Một ngày khởi đầu không vui . Tôi thầm giận mình quá vụng về .Nhìn dáng đithanh thoát của cô ,mái tóc đen dài như sóng lượn , đang xa dần ,tim tôi như thắtlại .Phòng chế tạo bộ phận các người máy sinh học của Đại Học An Pha nằm trên tầngnăm của tòa nhà 12 tầng . Buổi báo cáo của giáo sư Song và giáo sư Đại Nam ởtầng 11 tòa nhà đối diện ,trong cụm 5 tòa nhà sáng tạo của Đại Học quốc gia . .Kỹ sư Quang đợi tôi ở cầu thang trượt phòng khánh tiết . Qua cửa sổ ,tôi nh ìn thấynhững chiếc máy bay tự hành mini chở các nhà bác học , các nhân vật trong Hộiđồng tối cao lượn ngang qua rồi hạ xuống nhẹ nhàng ở ban công đón khách .-Chú đã lên đây bao giờ chưa ?Kỹ sư Quang lắc đầu :- Nhưng chú đã đọc sơ đồ trong tài liệu địa chính của thành phố .- Ngộ nhỡ có người canh gác .- Thì cũng chỉ là người máy .Nụ cười của kỹ sư Quang khiến tôi yên bụng . Chú ấy là một chuyên gia tronglãnh vực nầy mà .Hành lang của tầng năm vắng ngắt . Chúng tôi đi chậm rãi qua những cánh cửađóng kín . Kỹ sư Quang dừng lại ở trước một cánh cửa lớn . Trên mặt cửa gắn mộtbức khắc họa con người trần truồng . Chú lấy ra một cái thẻ mỏng ,áp và phần lỏmcạnh ổ khóa . Nút kiểm tra nhấp nháy rồi đổi sang màu xanh , cửa xịch mở . Mộtluồng khí lạnh thốc ra. Trước mặt tôi hằng hà những những hình nhân người máybất động . Phải nói là một kho người máy đủ thời kỳ đang chờ hiệu chỉnh . Lồngngực và hộp sọ mở rộng với trái tim và bộ não lồ lộ . Nhóm người máy sinh họcchiếm một góc trong cùng có vách ngăn bằng kính . Từ ngoài nhìn vào trông họgiống như những con người đang bị tùng xẻo ,tù đày . Căn phòng kính được bảovệ bằng một mạng lưới tia hồng ngoại và những mắt thần . Chú Quang đã loại bỏđược con mắt thần ,nhưng chú không thể loại bỏ được mạng lưới những tia hồngngoại . Tôi tiến sát hơn một chút để nhìn những cổ máy tội nghiệp kia .Tôi suýt rúlên ,không tin vào mắt mình . Tôi thấy thầy Sit Ma ,cô Thần Mã .Không nhầm lẫnđược màu mắt đó và gương mặt đó . Tại sao họ ở đây , chẳng phải họ đã đi đến AnPha 2 ? Nhưng đây là sự thực . Họ đang ở đó trần truồng và nhìn tôi buồn rầu . Tôisực nhớ đến mục đích của chú Dũng . Chú sẽ lấy đi một trong những trái tim .Không , không thể . Đó không phải là đạo lý . Không suy nghĩ nhiều ,tôi chạy lạibên chú Dũng hét lớn :- Không ,cháu không cho phép chú lấy đi sự sống của họ . Họ là thầy cô của cháu ,của Triệu My, Tự Lực ,của các học sinh An Pha . Họ là những người thầy ...Chú Dũng sửng sốt nhìn tôi , trân trối . Tôi nghẹn ngào nói :- Cháu không cần phân biệt người máy hoặc con người . Cháu chỉ biết họ là thầy,là cô giáo .Họ có quyền được tôn trọng , được tồn tại và đải ngộ đúng mức saukhi đã cống hiến hết khả năng của mình . Chú Dũng , mình khác con người AnPha , mình là con người của trái đất mà ...- Cháu có chắc không ?Trước khi tôi kịp trả lời ,mạng la de bảo vệ chợt tắt cùng lúc với đèn chiếu sáng .Chú Dũng quờ tay đụng vai tôi ,giọng chú hốt hoảng :-Có chuyện gì vậy ?Câu hỏi của chú chìm trong những tiếng động ầm ì bên ngoài . Từ bên ngoài,những bóng đen ùa vào . Tôi và chú Dũng chạy nháo nhào về phía hành lang thoáthiểm . Không một tiếng còi báo động , chỉ có những người máy phục vụ ngu ngơbước ra khỏi đường trượt rồi thi nhau ngã dồn cục xuống khỏi các dãy lầu .Lúc tôi và chú Dũng xuống đến sảnh khánh tiết , mọi thứ hầu như rối tinh lên . Cóai đó kêu to , trung tâm điều khiển nghẻn mạch và các n ...