Danh mục

Trái tim vốn mềm

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.21 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không biết đã bao nhiêu năm rồi tôi không còn định nghĩa đi dưới mưa như thế này. Những giọt mưa nặng nề rơi xuống chiếc dù màu xám, làm bắn ra những tia nước nhỏ, có giọt đọng trên vai áo, có giọt rơi vào tóc còn có giọt lại chọn mi mắt của tôi làm nơi dừng chân cuối cùng. Tôi đứng chết lặng, cơn mưa giông đầu hè xua đi cái hơi nóng oi bức tốt là thế, mát lành là thế, sao tim tôi lại thấy lạnh buốt đến nhói đau? Bóng dáng ấy xa dần,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái tim vốn mềm Trái tim vốn mềmKhông biết đã bao nhiêu năm rồi tôi không còn định nghĩa đi dưới mưa như thế này.Những giọt mưa nặng nề rơi xuống chiếc dù màu xám, làm bắn ra những tia nước nhỏ, cógiọt đọng trên vai áo, có giọt rơi vào tóc còn có giọt lại chọn mi mắt của tôi làm nơi dừngchân cuối cùng. Tôi đứng chết lặng, cơn mưa giông đầu hè xua đi cái hơi nóng oi bức tốtlà thế, mát lành là thế, sao tim tôi lại thấy lạnh buốt đến nhói đau?Bóng dáng ấy xa dần, đôi vai mảnh mai run run dưới làn mưa lạnh giá, tôi muốn lao đến,muốn ôm lấy bờ vai ấy, muốn sưởi ấm cho người con gái ấy nhưng vô dụng. Đôi châncủa tôi vẫn đứng như chôn tại chỗ, một bước vẫn không nhích nỗi để rồi chua xót khinhìn bóng hình ấy nhòa dần trong màn mưa, khuất xa dần tầm mắt của tôi.***Quán cà phê thân quen đã bao năm rồi không đặt chân đến. Sống ở nơi xứ người khá lâu,có nhiều thói quen đã vô tình trở thành xa lạ. Mùi cà phê quen thuộc, không gian quenthuộc, chiếc bàn quen và người bạn học năm xưa – chủ quán này. Đã lâu đến mức độtnhiên kí ức ùa về khiến con người bỡ ngỡ đến lạ. Tôi ngồi xuống bàn, liếc nhìn khônggian xung quanh. Tổng thể vẫn không thay đổi gì so với trước đây chỉ có điều tất cả đềuđã nữ tính đi thấy rõ.“Anh dùng gì ạ?” Một cô gái có vẻ nhỏ hơn tôi 2,3 tuổi với chiếc tạp dề màu tím thêuviền hoa trắng trông khá dễ thương đi đến, trao cho tôi một cuốn Menu dày.“Một ly cà phê sữa nóng, cho một ít bột quế lên trên nha em.”Cô ấy trố mắt nhìn tôi còn tôi chỉ cười nhẹ đưa mắt nhìn ra bầu trời vừa dứt cơn mưa.Mặt trời buổi chiều vẫn đang tiếp tục nhả xuống những tia nắng mảnh. Bầu trời sau mưatrong vắt không một gợn mây, ánh nắng lại thêm sáng trong đến lạ. Ước gì cuộc đời conngười cũng được hoàn hảo thế này nhỉ! Sau cơn mưa trời lại sáng.***Cô gái đem đặt tách cà phê xuống trước mặt tôi, mùi cà phê quyện trong mùi quế ấmnồng khiến con người thư thái hẳn. Cô nàng vẫn đứng chăm chăm nhìn tôi như nhìn mộtngười kì lạ, môi cô mấp máy muốn nói gì đó. Phải một lúc rất lâu, tưởng chừng như đủthời gian cho ánh nắng hong khô từng tán lá, cô mới nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi cấttiếng:“Cách uống cà phê này, trước nay chỉ có hai người gọi như thế. Rốt cuộc, anh có quenMinh Anh không?”“Quen! con bé là em gái tôi.”“Nó không hề có anh trai.”“Tôi… Minh Anh là em gái nuôi của tôi.”‘RẦM.’ Cái khay gỗ trên tay cô nàng giáng xuống mặt bàn một cách thô bạo, bàn taycầm thìa của tôi giật bắn làm rơi ra vài giọt cà phê sóng sánh. Cô nhìn tôi bằng ánh mắtcó thể giết người, hai tay chống vào hông như sắp sửa lao vào cho tôi một trận. “Tôi biếttôi nhiều chuyện… Nhưng anh có thể tránh xa con bé được rồi đấy. Nếu như tôi biết anhlâu hơn 30 phút gần đây tôi sẽ không ngại mà cho anh một cái tát.”“….” Tôi biết nói gì đây. Đến người ngoài còn nhận thấy tôi là tội đồ trong câu chuyệnnày. Một câu chuyện mà tôi đã quá nhu nhược để đối mặt.“Anh làm nó đau vậy chưa đủ hả? Sao anh không biến đi Singapore ngay, luôn và mãimãi đi hả? Anh làm sao biết được nó khổ sở thế nào. Nó chỉ mới 20 tuổi, còn quá trẻ đểtự biết lấy dao rạch nát tim mình.” Cô nàng mắng như tát nước vào mặt tôi còn tôi chỉbiết im lặng như một con rùa rụt cổ. Sao tôi lại không biết chứ, tôi biết tất. Chỉ là tôi đangtự lừa dối mình trong ngu muội.“Hạnh, em đang làm gì thế? …. Ơ! Hoàng, là mày hả?”Phía cửa kính được đẩy ra, bạn cũ của tôi xuất hiện…. Đã hơn hai năm rồi không gặp,cậu ta từ lúc nào đã trở thành một ông chủ béo tốt với một cô vợ xinh xắn nhưng hung dữthế này.***Tôi và em…Tôi vốn biết chúng tôi không thể nào chỉ đơn thuần là anh em. Ngay cả bản thân tôi cũngkhông thể kiềm hãm được những tình cảm khác lạ cứ ngày một nảy mầm khi tôi nhìn emtừ từ lớn lên. Tôi bắt đầu thấy ở em nhiều hơn những gì mà một người anh trai nhìn thấyở một cô em gái bé nhỏ.Tôi thích mái tóc đen mềm của em tung bay trong gió, tôi thích nhìn đôi mắt buồn ướt átnhư chứa đựng cả bầu trời đầy mưa, tôi thích nhìn em cười dù ẩn trong nụ cười ấy là vôvàn tâm sự không sao nhìn thấu được.Em là một cô bé sống nội tâm. Từ những vết thương lòng trong cuộc sống gia đình chođến những mâu thuẫn ngoài xã hội em đều cố nén trong lòng để gặm nhấm một mình. Emquá mỏng manh để tỏ ra mạnh mẽ, em quá yếu đuối để có thể cứ tiếp tục làm tổn thươngbản thân. Tôi muốn bảo vệ em, muốn em nép vào lòng tôi như một chú chim non yếu ớtcần chỗ dựa và tôi là tán cây vững chãi của riêng em. Nhưng tôi không thể yêu em… chỉcó thể là ‘anh trai’. Một người anh trai bất lực.Gia đình tôi biết em, thương em như một đứa con gái trong nhà. Ba mẹ tôi vẫn luôn suýtxoa tại sao lại không thể có được một đứa con gái như thế và em quá đáng thương vớimột gia đình không trọn vẹn. Ừ thì thương đấy, nhưng họ chỉ thương cảm cho hoàn cảnhcủa em như thương một đứa trẻ côi cút xa lạ nào đó trên phóng sự, truyền thông. Vĩnhviễn họ không thể chấp nhận đứa con trai duy nhất của họ yêu một cô gái không có gì làmôn đăng hộ đối nếu như ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: