Thông tin tài liệu:
1. Một tối bình yên, vào blog Thạch tôi thấy lủng lẳng dòng status: Giá như ở thiên đường có trạm điện thoại nhỉ? Tôi nhảy vào bình loạn, nhại lại lời ca khúc Mùa xuân của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn "Nếu điều ấy xảy ra, em biết và em biết, một mai anh rất… sến trở về".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TRẠM ĐIỆN THOẠI Ở THIÊN ĐƯỜNGTRẠM ĐIỆN THOẠI Ở THIÊN ĐƯỜNG1. Một tối bình yên, vào blog Thạch tôi thấy lủng lẳng dòng status: Giá như ở thiênđường có trạm điện thoại nhỉ? Tôi nhảy vào bình loạn, nhại lại lời ca khúc Mùa xuâncủa nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn Nếu điều ấy xảy ra, em biết và em biết, một mai anhrất… sến trở về. Thạch chỉ đế thêm mấy hình mặt cười dưới câu còm của tôi. Chẳngbiết Thạch có quên dòng status ấy, chỉ biết không thấy Thạch nhắc lại nữa. Chúng tôilao theo với việc học, làm thêm và… yêu nhau. Không biết có phải do tôi khônghưởng ứng lắm không. Vì tôi đã quên nó như quên… cuộc tình thời mẫu giáo củamình lúc nào không hay.2. Tôi quen Thạch trong lần thi chung kết Rung chuông vàng toàn quốc, một cuộc thikiến thức tổng hợp dành cho sinh viên đang rất hot trên truyền hình vài năm gần đây.Thạch dân kiến trúc. Tôi học ngoại thương. Trai kiến trúc húc gái ngoại thương, haygái ngoại thương vương trai kiến trúc là mô hình cặp đôi mẫu mực thời nay. Khôngnói ra nhưng tôi biết mình đã may mắn khi khai quật được Thạch. Không biết cóphải khi yêu người ta nhìn cái gì cũng đẹp mà tôi luôn thấy Thạch long lanh như chínhcái tên của chàng. Dĩ nhiên tôi cũng chẳng phải một bông hoa mọc hoang mà ai thíchcũng có thể ngắt được. Tôi đủ nhạy cảm và tinh tế để đọc được sự tự hào về tôi trongmắt Thạch.Tóm lại là chúng tôi đã bắt được nhau một cách hoàn hảo.3.- Năm 27 tuổi chúng ta sẽ cưới.- Lâu quá. Thạch không sợ ai bắt mất em trong năm năm sau khi ra trường à?- Anh sẽ đăng ký em lên cục sở hữu… con người. Đưa em vào dạng di tích xếp hạng,cấm xâm phạm. Mới lại phải cố gắng làm nhà rồi mới cưới chứ.- Nhà bé thôi Thạch ạ. Không cần rộng đâu. Nhưng phải có vườn be bé trồng hoahướng dương. Và phải thật nhiều cửa sổ, sơn toàn màu xanh nước biển.- Rồi em sinh cho anh hai nhóc con.- Ba chứ. Ba công chúa luôn. Sinh hoàng tử lớn lên giống bố nó sẽ… hao gái lắm.- Thế lấy ai để anh dạy cách tán gái.- Thạch dạy con gái cách bắt bài con trai là được rồi.- À, em thích ban công sẽ xây vòm như tổ cúc cu, ngày rằm thắp nến ngắm trăngkhông?- Được. Và bếp phải có lò sưởi. Mùa đông anh đi làm về vào bếp có lò sưởi và mộttách trà actiso nóng.- Lúc ấy anh thích ánh mắt em hơn, ấm hơn.…Chúng tôi hay nói chuyện vẩn vơ về những ngày mai ra trường như thế. Còn nhiều,nhiều lắm những buổi chiều buổi tối với những câu đối thoại không đầu không cuốinhư thế. Tôi sợ làm mất thì giờ các bạn nên không tiện ghi tất cả ra đây. Và còn sợ cácbạn kêu sến nữa. Nhưng đúng là, chẳng ai yêu mà không nổi lên vài miligam sến. Nếukhông tin bạn cứ thử yêu và được yêu xem.Dài dòng vậy để thấy chúng tôi đang viên mãn bay trong không gian tình yêu như thếnào. Ấy vậy mà đùng cái Thạch đi. Đi chẳng để lại chút dấu vết gì ngoài bức thư dàilê thê như những cơn mưa ngâu tháng Bảy.4. Tôi vừa bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng của học kỳ hai năm ba thì cậu bạnThạch đã đứng ở cổng trường, bảo Thạch gửi thư. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước láthư cậu bạn đưa. Lạ kỳ. Lại thêm một trò sến mới à? Điện thoại đâu? Mail đâu? Làmgì mà phải viết thư? May mà cậu bạn Thạch đi chiếc Suzuki có mùi thổ tả. Nếu Thạchkỳ công đi thuê con ngựa gầy rồi bắt bạn phi tới đưa thư chắc thành tình yêu thời…trung cổ. Tôi bật cười với ý nghĩ của mình và hồi hộp nghĩ về điều bất ngờ trong láthư đang đợi mình là gì? Thạch luôn biết cách làm tôi bất ngờ. Những bất ngờ thú vịnho nhỏ. Ngồi trên xe bus tôi lật xấp lật ngửa bì thư và cười cười với nó. Tôi khôngvội. Tôi muốn dùng dằng kéo dài thời gian rồi mới khám phá bất ngờ. Vừa xào nấu tôivừa nghĩ tới lá thư. Trong nhà tắm tôi cũng nghĩ tới lá thư. Khi ăn cơm tôi vẫn nghĩtới lá thư. Rồi cũng xong. Tôi hít một hơi thở sâu, bóc bì thư ra. Và rồi tôi bất ngờ.Như chưa bao giờ bất ngờ như thế. Thạch viết những lời xin lỗi. Những lời tạm biệt.Những lời chúc. Nhưng không một dòng lý do. Tôi cười. Hết trò nghịch rồi sao? Tôilôi điện thoại nhắn tin: Thư hay lắm. Đáng lẽ Thạch phải viết bằng máu và chữ loanglổ với những giọt nước mắt nữa chứ. Cần em viết hồi âm không?. Tin nhắn gửi đi.Một phút. Rồi hai, ba, năm, bảy, mười. Không thấy nhắn lại. Tôi nhấn phím 1, phímcài số gọi nhanh dành cho Thạch. Tín hiệu không liên lạc được bật lên khô khốc. Mộtlần, hai lần và ba lần. Không tài nào liên lạc được. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Chỉlà tín hiệu một chiều từ phía tôi. Hỏi số bạn bè ít ỏi của Thạch mà tôi biết, ai cũng nóiđang định hỏi tôi về Thạch. Blog, email, facebook. Tất cả im lìm như những pharaonAi Cập.5. Tôi đi qua mùa Hè năm ba Đại học chập chờn giữa những cơn mơ hoang thấpthoáng hình bóng Thạch. Thạch cười. Thạch nói. Thạch vẫy tay. Thạch nháy mắt.Thạch vẽ biếm họa tôi trên máy tính… Thạch lẫn lộn trong những con người dọcngang tôi gặp hằng ngày.Tôi lao vào học vào công việc làm thêm để sự mệt nhoài giết chết những giấc mơhằng đêm. Để năm bốn ra trường. Để mọi thứ cứ cuốn tôi đi. Vết thương ngày nàodẫu có kín miệng nhưng đã hằn thành s ...