Danh mục

Trần Đại Nguyễn Thị Huyền-Gụ

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 172.14 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mây bay về nẻo ngàn năm ấy Có chở giùm em bước lạc loài Ông bác sĩ ngồi đan nbững ngón tay vào nhau rồi vòng qua một đầu gối hết nâng chân lên lại thả xuống, cử chỉ của ông thật khiếm nhã, chẳng sành tâm lý chuyên nghiệp professional chút nào khi chờ bà mẹ đang đau thương, đứt ruột và đám "gỗ qúy" quyết định có nên "rút dây" cho ông Mộc ra đi hay chưa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trần Đại Nguyễn Thị Huyền-Gụ Trần Đại Nguyễn Thị Huyền-GụMây bay về nẻo ngàn năm ấyCó chở giùm em bước lạc loàiÔng bác sĩ ngồi đan nbững ngón tay vào nhau rồi vòng qua một đầu gối hết nâng chânlên lại thả xuống, cử chỉ của ông thật khiếm nhã, chẳng sành tâm lý chuyên nghiệp -professional chút nào khi chờ bà mẹ đang đau thương, đứt ruột và đám gỗ qúy quyếtđịnh có nên rút dây cho ông Mộc ra đi hay chưa. Ông Mộc nằm bệnh viện đã hơn mộttháng, tình trạng hết thuốc chữa và thân thể gầy héo như cái vỏ quế ngâm đi, ngâm lạinhiều lần hết cả xạ hương.Ông Mộc mong có con trai nối dõi tông đường nhưng vợ ông sinh liền một lúc ba đứacon gái. Ông đặt tên chúng là Cẩm-Lai, Hồng Quế, Hương-Trầm, dựa theo tên của nhữngloài cây gỗ quý trong rừng và cho xứng hợp với cái tên Mộc của ông. Bà sinh xong bađứa thì nghẹt. Bạn bè chọc ông là đạn bị lép... bắn hoài mà bà Mộc cứ trơ gan cùngtuế nguyệt không chịu cấn thai...ngỡ đã gác mái cho thuyền về viễn phố... Một ngườiquen sành tử vi xem vận số của ông bà liền nói:- Đúng là số ông phải có đông con, cung Tử-Tức không bị tang-hổ-cô-quả-không-kiếp lànhững hung tinh chỉ về hiếm muộn xung chiếu còn bà thì được hội tụ gồm nhiều sao cáttường tốt cho đường sinh dưỡng.Ông Mộc hồi hộp hỏi:- Tôi chỉ có ba đứa con gái ... Cẩm-Lai, Hồng-Quế, Hương-Trầm ... sinh năm một, rồi đãhơn bốn năm ròng mong có một thằng cu mà chờ mãi... vậy phải làm sao bây giờ?Thầy Tử vi vuốt cái cằm không một sợi râu gật gù:- Thảo nào, thảo nào ...- Là thế nào, ông nói mau đừng làm tôi sốt ruột!- Ông chơi chữ ác liệt nghen! đặt tên con toàn là các loài gỗ quý như Lai, Quế, Trầm màkhông biết... đã quý thì thường hiếm có nên vợ ông nín đẻ chứ không thôi đẻ.Nghe thầy nói thế, mặt ông Mộc thộn ra một vài giây rồi phấn khởi nói:- Mẹ kiếp, đứa nào nói đạn ông lép cứ ... cứ đưa vợ nó ra đây ông nổ cho một đám mangdìa mà nuôi cho nhà nó nghèo luôn ... Con bà nó!Rồi ông Mộc vui vẻ đãi thầy một chầu lẩu mắm để tạ ơn và ăn uống dưỡng tinh trở lại đểbắt đầu ... Gõ sừng mục tử lại cô thôn.Hai tháng sau bà Mộc dính bầu.Cuối năm ấy một bé gái ra đời với sự lạnh nhạt của người cha và hờ hửng của ba chị gáivì tất cả đều rất mong em bé là con trai. Bà Mộc hỏi chồng muốn đặt tên bé là loài gỗ gìgiống như mấy chị của nó nhưng ông gạt ngang vì nhớ lời thầy tướng số rằng gỗ quý sẽlại hiếm hoi, biết đâu bà lại nín đẻ nữa nên ông đặt tên bé gái là Dã-Thảo nghĩa là khônghiếm mà nhiều như cỏ dại sẽ làm bà mắn đẻ và biết đâu đứa kế tiếp là thằng cu, có súngống hẵn hoi để nó nối dõi tông đường và ông thì tha hồ khoe khoang.Đúng như ông suy luận hay vì số trời đã định mà khi bé Dã-Thảo chưa dứt sữa thì bà đãcho ra đời thêm một cặp trai sinh đôi. Ông Mộc cho thế là đủ không cần sợ hiếm con nênđặt tên chúng là Qúy-Lim và Bá-Trắc. Sau đó bà cũng đã sinh thêm một gái là Giáng-Hương và đứa con trai út đặt tên là Huỳnh-Đường. Tất cả đều là tên các loài gỗ qúy trongrừng nhiệt đới Việt-Nam chỉ có Dã-Thảo là cỏ dại.Giờ đây bảy đứa con, bảy loài gỗ qúy đang đứng bên giường ông Mộc. Những sợi dâychuyền dung dịch thuốc men gắn vào miệng và thân thể ông như để nối trần gian vớithiên cổ rất mong manh. Chúng đang đứng bầu, lấy đa số để quyết định rút ống cho ôngđi về với ông bà nơi chín suối. Sau một lúc thảo luận, Cẩm-Lai, Hồng-Quế, Hương-Trầm,Giáng-Hương kéo bác sĩ ra ngoài cho hay kết quả. Còn lại ba người con trai Quý-Lim,Bá-Trắc và Huỳnh-Đường ở lại, nắm tay an ủi mẹ hãy cố vơi bớt đau lòng.Bà mẹ cũng có quan tâm đến việc ông sắp từ giả cõi đời nhưng bà không hiểu vì sao lòngtrí rối bời và đớn đau đến ruột thắt từng cơn ... vì cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì vềDã-Thảo, đứa con bị bỏ rơi trong gia đình. Bà không tin rằng ngay chính bà cũng đã từngquên lãng là mình còn một đứa con đang lưu lạc, biền biệt vô âm tín, không biết nơi đâumà tìm. Nước mắt bà trào ra cho một thoáng nhớ về phố núi sương mù...Thành phố sương mù và mưa phùn đẹp nên thơ nơi hai vợ chồng ông Mộc tới định cư sautuần trăng mật của hai người. Ba cô con gái sinh năm một được ông bà hết sức thươngyêu, chìu chuộng. Một thời gian dài hơn bốn năm không thai nghén, bà mới trở lại nhà hộsinh. Khác với những kỳ sinh con lần trước, ông Mộc vào thăm vợ đều bồng bế, nựng nịutrẻ sơ sinh và quyến luyến không chịu về, lần này ông chỉ hỏi vợ mà không ngó ngàng gìđến đứa bé sơ sinh. Em có mệt không? còn đau nhiều không? ông âu yếm sờ trán vợnói ráng ngủ nhiều cho lại sức để mau về với anh và các con em nhé ông nói xong đứnglên rời bệnh viện, không hề mảy may bồng bế hay xem mặt Dã-Thảo ra sao.Bé thảo èo uột cũng lớn lên qua sự vô tình của mọi người, nó biết đi hồi nào chẳng aibuồn để ý, nó thôi bú lúc nào cũng không ai cần biết. Năm lên hai tuổi, Thảo bị sốt mêman đến bất tỉnh, bà Mộc biết tình trạng con bé rất nguy kịch nhưng ông thì cho là nó lênban soàng thôi rồi sẽ hạ nhiệt không cần phải đi cấp cứu. Cho tới khuya hôm đó, người bébớt nóng rồi bất ngờ toàn thân bị lạnh cứng. Bà lay ông dậy xem nhưng ông không chịuthức. Bên ngoài mưa phùn bay lất phất, một mình bà trùm kín con bé, lội bộ đi dướisương khuya đẫm ướt, đến nhà một ông bác sĩ già. Ông xem rồi bỏ ống nghe lắc đầu đãquá trễ! rồi ông bác sĩ gọi người hầu già tên Nại Ông giúp giùm xác em bé cho tử tế đợimặt trời lên tôi sẽ lo liệu... À này ông gọi thằng Quang thức dậy, đốt đèn đưa bà này vềnhà. Nhìn người hầu già bế xác bé Thảo đi, bà không một phản ứng, toàn thân bà nhưmột thứ gỗ mục, giá như có một cơn mưa nhỏ cũng đủ làm tan rã thành từng mảnh vụn.Căn nhà đá dưới dốc trống không, dùng làm kho chứa và để tạm xác chết vì ông bác sĩgià, về hưu, chữa bệnh từ thiện này mở phòng mạch trong biệt thự riêng của ông. Lão Nạingại đi xuống dốc sợ trơn trợt vì sương đêm dầy đặc nên ông bế xác em bé về nhà đá củamình, chờ sáng mai mới đem xuống đó cho nhà chức trách khám nghiệm và gia đình đưavề nhà mai táng. Lão Nại đặt bé Thảo nằm kế ...

Tài liệu được xem nhiều: