Danh mục

Trăng Lưỡi Liềm

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 127.51 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 20,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1969 Buổi chiều trong rừng tối sớm. Bên ngoài đã ít ánh sáng, trong xưởng lán càng tối hơn. Màn sương mỏng trùm xuống màu xanh của cây rừng, khoát thêm một lớp ngụy trang cho mặt đất. Xa xa, những ngọn núi trùng điệp của dãy Trường Sơn đã ngả hẳn sang màu lam, cái màu lam vời vợi. Từ phía con đường ngoài kia, vẳng đến tiếng rì rầm của đoàn xe. Đặng lắng tai nghe. Trong cái nền âm thanh trầm và nặng của máy đi-ê-den, thỉnh thoảng lại nổi lên tiếng rú ga cao và gọn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trăng Lưỡi LiềmTrăng Lưỡi Liềm Trần Thanh Giao Trăng Lưỡi Liềm Tác giả: Trần Thanh Giao Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-20121969Buổi chiều trong rừng tối sớm. Bên ngoài đã ít ánh sáng, trong xưởng lán càng tối hơn. Mànsương mỏng trùm xuống màu xanh của cây rừng, khoát thêm một lớp ngụy trang cho mặt đất.Xa xa, những ngọn núi trùng điệp của dãy Trường Sơn đã ngả hẳn sang màu lam, cái màu lamvời vợi. Từ phía con đường ngoài kia, vẳng đến tiếng rì rầm của đoàn xe. Đặng lắng tai nghe.Trong cái nền âm thanh trầm và nặng của máy đi-ê-den, thỉnh thoảng lại nổi lên tiếng rú ga caovà gọn của những chiếc xe chạy xăng đang leo dốc.Đặng đưa mắt nhìn lại đoàn xe chạy xăng hơn chục chiếc đang nằm yên dưới vòm cây ngoàixưởng, như những người ốm nằm không động đậy. Lá vàng rơi rắc trên nắp đầu máy, trên nócca-bin khô đét. Lũ xe đang ốm vì cái bệnh vỡ nắp bơm xăng. Đường Trường Sơn thì xe chạyxăng làm sao không ốm vì cái bệnh ấy! Nhưng khốn nỗi, Đặng chỉ là thợ chứ chưa phải là kỹ sư.Và cả cái trạm chữa xe dã chiến dọc Trường Sơn này không ai là kỹ sư cả. Mà nếu có kỹ sư thìanh ta sẽ tính cách nào đây nhỉ? Tháng trước, đồng chí trạm trưởng nói:- Đặng à, bơm xăng dự trữ hết ráo rồi, tính sao mầy?- Anh bảo mấy cậu vật tư ra Cục mà xin, sao lại hỏi tôi!Anh trạm trưởng kéo Đặng ngồi xuống một hòn đá mồ côi:- Xin được thì nói làm gì! Xin từ ba tháng trước. Giấy xin có, người xin có. Mà bơm xăng thìkhông có. Đề nghị cấp trên cho nhà máy T., nhà máy H. làm. Nhưng các nhà máy đều có kếhoạch nặng và gấp lắm lại đang chiến đấu ác liệt. Sớm nhất là ba tháng nữa họ mới có thể nhậnđược. Rồi còn phải làm thử.- Gay go quá nhỉ!- ừ, gay lắm! Cho nên tao mới tính như vầy: ta đúc lấy!- Đúc như thế nào?- Làm khuôn. Nấu nhôm với ăng-ti-moan. Rót vào!- Hì hì. Nói như anh thì.Trang 1/18 http://motsach.infoTrăng Lưỡi Liềm Trần Thanh GiaoAnh trạm trưởng trợn mắt:- Được! Tao làm, cho mầy ngồi đấy cười!Anh đứng dậy và bỏ đi. Đặng vội nắm vạt áo anh kéo lại. Xoạc! Cái túi áo bộ đội cũ quá, ráchtoạc. Một chiếc nắp bơm xăng rơi xuống hòn đá, vỡ đôi! Đặng toát mồ hôi trán, vội nhặt haimảnh nắp đặt lên lòng bàn tay, chắp lại. Anh trạm trưởng cầm vạt áo rách, nhìn Đặng, la lên:- Trời ơi! Mầy hại tao rồi!Hai tai Đặng ù lên, nóng rực. Miệng Đặng méo xệch rồi bỗng nhiên, há tròn vo, cười lớn: vếtgãy cũ, đã lên một lớp rỉ nhôm màu xám. Nắp bơm vỡ trước, lâu rồi! Đặng kéo tay anh:- Ngồi xuống đây. Yên trí. Chiều vá lại cho.Anh trạm trưởng vỗ vai Đặng, cười:- Khá! Đó, cứ cầm cái nắp vỡ đó về. Vẽ triển khai ra thành các mảnh khuôn. Rồi đặt tổ rèn làmphôi thép.Đặng xoay xoay cái nắp trên lòng bàn tay, ngần ngừ:- Cả trạm không có nghề đúc. Tôi lại là thợ nguội.- ậy! Cho nên tao mới tìm mày mà giao việc.- Khó lắm, anh ạ. Nhất là cái này: ống chân không nằm lệch tâm, giữa ruột lại có hình trăng lưỡiliềm. Làm khuôn khó lắm!- Khó! Nhưng lúc nãy mầy chỉ biết khó chung chung. Bây giờ biết khó ở cái ống chân không, cáitrăng lưỡi liềm. Như vậy có phải là công việc đã tiến tới một bước không? Hả?- Hì hì. Anh nói.- Cứ bắt tay vào. Tao giúp. Anh em giúp. Cố gắng có nắp bơm xăng trước tuần trăng tháng sau,cho mấy cái thằng xe kia ra đường. Được không?Đặng ngần ngại:- Chưa chắc đã được!- Như vậy là có tiến một bước so với gay go quá. Mà gay go quá thì lại tiến hơn là chịu thôi.Phải không? Hả?Đặng tủm tỉm cười. Anh trạm trưởng nói thêm:- Đừng có lo quá đến nỗi phát sợ mà không dám làm. Hồi đánh Tây, tao đã đúc kíp mìn, lựuđạn. Mấy năm trước cũng có thấy người ta đúc pít-tông, xy-lanh rồi. Họ đúc nhôm với đồng. Bâygiờ đúc cái này, mới hơn, nhưng có làm mới ra chuyện. Không, chỉ có cách bó tay.Thế rồi các bản vẽ cũng phải vẽ xong, các phôi thép cũng rèn xong, khuôn cũng tiện, phay.xong, có điều là phải phay bằng. máy khoan! Hôm nay cầm khuôn thép về làm nguội, Đặng vừađi vừa huýt sáo. Đôi môi chúm lại nên chiếc cằm lẹm càng co lên. Những vết nhăn trên má cũngTrang 2/18 http://motsach.infoTrăng Lưỡi Liềm Trần Thanh Giaorõ hơn. Nhưng đôi mắt sáng thì làm cho khuôn mặt trẻ ra. Lúc ấy, trông thấy Đặng, không aibảo là đã ngót ba mươi tuổi. Người ta thường bàn nhau về Đặng: Thằng ấy khó được vợ vì nócẩn thận quá. Với cô này thì nó thấy có nhiều tính cần phải giũa bớt đi. Với cô khác thì nó thấycó vết rạn, khôn dám lắp vào, e lúc khó khăn leo đèo vượt dốc lại vỡ nắp bơm xăng thì khốn!.Thật tình mà nói ...

Tài liệu được xem nhiều: