Nửa đêm, có người bấm chuông. Như có linh cảm tôi đoán ngay là H. Cửa mở, đúng anh. Không còn giữ ý tứ gì nữa, tôi ôm chầm lấy H.: - Trời ơi, anh biến đi đâu đến hàng tháng trời? - Chính xác là chỉ mới đúng có hai mươi mốt ngày. Mẹ tôi đã xuống tới chân cầu thang, mắt nhắm mắt mở thấy H. thì tỉnh hẳn: - Thằng H. hả. Sao về đêm hôm thế này hả con. - Mẹ, cho phép con được nói chuyện riêng với Ngân. Mẹ đi lên, thoáng nhăn mặt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trăng mật xứ người Trăng mật xứ người TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU PHƯƠNGNửa đêm, có người bấm chuông. Như có linh cảm tôi đoán ngay là H. Cửa mở, đúng anh.Không còn giữ ý tứ gì nữa, tôi ôm chầm lấy H.:- Trời ơi, anh biến đi đâu đến hàng tháng trời?- Chính xác là chỉ mới đúng có hai mươi mốt ngày.Mẹ tôi đã xuống tới chân cầu thang, mắt nhắm mắt mở thấy H. thì tỉnh hẳn:- Thằng H. hả. Sao về đêm hôm thế này hả con.- Mẹ, cho phép con được nói chuyện riêng với Ngân.Mẹ đi lên, thoáng nhăn mặt với vẻ không vui. H. không để ý nắm tay tôi:- Em sao rồi?- Không sao hết. Chỉ thỉnh thoảng hơi nhợn cổ một chút, nhưng qua ngay. Anh đi đâu...- Em coi nè.H. chìa cho tôi một tấm giấy cứng bọc nhựa có ảnh H. trông cũng xanh xanh như tờchứng minh nhân dân, nhưng chữ lằng ngoằng trên đó giống chữ Miên.- Anh là Uk-Hieng.- Quốc tịch K. ư ? – Tôi cầm coi.- Phải, và cả em cũng sẽ như vậy. Đi với anh!- Nhưng...Tôi là con một. Tôi sống trong tình yêu thương và một thứ luật lệ nghiêm khắc bủa vâydo ba mẹ tôi định đặt. Nhưng tôi đã không ngoan ngoãn trọn vẹn như hai người mongđợi. Sau khi đính hôn, chưa kịp cưới tôi đã trao thân cho H.Tôi yêu anh và nói chung tôi tin anh đủ để tự nguyện làm điều đó. Bây giờ “kết quả” hìnhthành trong tôi đã được khoảng hơn một tháng và đám cưới vẫn chưa diễn ra vì lý dokinh tế. H. vừa phá sản, tài sản hàng trăm triệu đồng của anh phút chốc tan như bongbóng xà phòng. Những gì còn lại là một đống nợ nần, có lẽ phát mãi hết mọi thứ H. có –trừ tôi và bản thân anh chắc không ai mua – cũng e không trả dứt.- Từ K. tụi mình sẽ đi sang U. theo diện di dân tự do, coi như làm lại tất cả từ đầu. Anh sẽcố bươn chải làm thuê làm mướn nuôi em và con. Có tiền, tụi mình quay về đây trả nợ.- Anh điên.Tôi cũng đôi khi lãng mạn, nhưng vốn là dân kinh doanh nên thường thì tôi suy nghĩ thựctế hơn. Vuốt ve bàn tay H. trong tay tôi, bàn tay thuôn dài đúng tay một kỹ sư điện tửđẹp, mềm, linh hoạt và ấm áp, có vài dấu chai nơi thường cầm mỏ hàn điện. Chúng tôi sẽlàm gì trên xứ người, khi tôi bụng sau đó sẽ ngày càng phình to lên và chưa có tí ti kinhnghiệm gì để làm mẹ một mình, còn H. thì vốn liếng tiếng Anh ít ỏi chỉ đủ để chào babuổi sáng, chiều, tối và cảm ơn xin lỗi với người ngoại quốc. H. đọc được ý nghĩ tôi:- Mình sẽ làm bất cứ công việc gì để kiếm tiền. Ngoài nghề điện tử anh còn biết lái xe,biết buôn bán kinh doanh thậm chí bốc vác, bảo vệ, chạy việc vặt, bưng bê rửa chén...- Làm những việc đó, đất lạ người dưng chưa chắc mình đã đủ sống, đừng nói đến gomtiền quay về đây trả nợ.- Nếu anh ở lại K., chỉ năm ngày nữa anh có passport và mười ngày nữa “đường dây” sẽđưa đi. Anh quay về đây là vì em, và vì con.Đôi khi người ta quyết định những việc hệ trọng và hết sức phiêu lưu trong đời nhanhnhư một cái chớp mắt và hoàn toàn dựa theo cảm tính. Sau đó, tôi âm thầm chuẩn bị quầnáo tư trang thật gọn nhẹ và theo lời dặn của H., tôi không mảy may hé răng cho ba mẹbiết. H. hoàn toàn đúng khi bảo rằng ba mẹ tôi nếu biết sẽ không đời nào chấp nhận để tôitheo anh ra đi. Đúng giờ đã hẹn, tôi lén lút xách giỏ theo H. ra ngã tư nơi xe ôm đậu đầy.H. thỏa thuận giá cả và tôi một chiếc H. một chiếc leo lên đi từ thành phố đến Tây Ninh.Sau này nghe mẹ kể, như có linh tính sao đó sau khi thấy tôi mất biến mẹ liền theo ra đếnngã tư. Lần dò hỏi đám xe ôm đậu tại đó biết được hướng chúng tôi đi, mẹ cũng leo lênmột chiếc thuê đuổi theo. Nhưng mẹ không thể ngờ chúng tôi không ngụ lại tại đất TâyNinh mà đi luôn qua biên giới sang K. Mất dấu, mẹ quay trở về khóc như mưa. Hễ ba lựalời an ủi mẹ càng khóc dữ.Nói về tôi lúc đó, trẻ tuổi, máu ham đi cộng thêm động lực tình yêu khiến tôi chẳng chútgì nghĩ đến hậu quả của những việc mình làm. Ở trước đồn biên phòng cửa khẩu, H. giớithiệu tôi với chị T., một phụ nữ gốc miền Trung rắn rỏi da ngăm, người của “đường dây”sẽ đưa chúng tôi qua biên giới và dẫn về điểm “tập kết”. Theo lời dặn trước của H., từ ởnhà tôi giấu tiền “đô” cuộn nhỏ nhét kỹ trong quần và áo lót. Tất cả mười lăm tờ mộttrăm đô, là toàn bộ những gì hai đứa vay mượn gom góp được trong khoảng thời gian quágấp, còn nhà của H. thì tạm thời khóa để đó. Bây giờ, nghe chị T. nói qua cửa khẩu phầnnước mình thì dễ, nhưng phần nước bạn sẽ kiểm tra kỹ bất luận đàn bà đàn ông, tôi hơiớn. Chị T. nói có những trường hợp nghi sao đó họ bắt cởi hết đồ ra. Tôi không sợ vì xấuhổ mà sợ bị lục sẽ mất hết tiền. Tôi và H. giờ đây là hai kẻ không nhà không cửa giữanhững người xa lạ, tương lai trước mắt chưa có gì khả quan. Trắng tay ngay ngưỡng cửađầu tiên kể như kế hoạch đi tong, đầu đường xó chợ ăn bờ ngủ bụi là cái chắc.Người đón chúng tôi bên cửa khẩu nước bạn là anh S., chồng cũ đã ly dị của chị T. Haicông an cửa khẩu người K. nhìn chúng tôi không mấy thân thiện, nói xí xào thật lâu vớianh S. Chị T. cũng biết sơ sơ tiếng K., dịch lại họ hỏi chúng tôi có phải Việt kiều Phápkhông, có phải ch ...