Danh mục

Trang Nhật Ký Đẫm Máu - Chương 21

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 51.50 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Có thể mình nghĩ sai về Alice, - Tom Lynch suy nghĩ trong lúc tắm sau buổi tập thể dục, - Có thể cô ta giận mình đã bỏ rơi cô ta trong bữa tiệc đó. Đã hai ngày rồi cô ta không đến câu lạc bộ và cô cũng không có gọi điện thoại đến cho mình. Nhưng Kate có kể lại với anh bữa ăn trưa với Alice và chính cô ấy đã tổ chức bữa ăn đó. Điều đó chứng minh là ít nhất cô đã chú ý đến một người trong đám này. vậy tại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trang Nhật Ký Đẫm Máu - Chương 21Chương 21- Có thể mình nghĩ sai về Alice, - Tom Lynch suy nghĩ trong lúc tắm sau buổitập thể dục, - Có thể cô ta giận mình đã bỏ rơi cô ta trong bữa tiệc đó. Đã haingày rồi cô ta không đến câu lạc bộ và cô cũng không có gọi điện thoại đếncho mình.Nhưng Kate có kể lại với anh bữa ăn trưa với Alice và chính cô ấy đã tổ chứcbữa ăn đó. Điều đó chứng minh là ít nhất cô đã chú ý đến một người trongđám này. vậy tại sao cô không gọi điện lại cho tôi, dù chỉ để báo cho tôi biếtlà cô không rảnh hay cô nhận được tin nhắn quá trễ để có thể đi ăn tối vớimìnhAnh ta ra khỏi phòng tắm và lau mình cho khô. Ngoài ra Kate còn nói là Alicevừa mới bắt đầu đi làm, có thể đây là lý do tại sao cô giữ im lặng.trừ khi cô có một ngưòi khác chăng? hay không chừng cô bị bệnh?Biết được không có gì có thể thoát khỏi đôi mắt của Ruth Wilcox, Tom dừnglại văn phòng bà ta khi ra về- Alice Carroll vẫn không đến đây ngày hôm nay à? – Anh hỏi với dọng dửngdưng.Anh liền nhìn thấy người phụ nữ này thoáng biểu lộ ánh mắt quan tâm.- Tôi cũng định gọi điện cho cô ta để hỏi xem có việc gì không đây, - bà ta nói.– Cô ta lúc nào cũng tỏ ra siêng năng từ ba tuần nay và vì thế tôi nghĩ khôngbiết chừng cô đã gặp chuyện gì đó.Một nụ cười tinh ranh nở trên đôi môi của Ruth.- Có thể tôi gọi điện ngay bây giờ. Nếu như cô ta trả lời, tôi có cần nói là anhđang muốn biết tin tức về cô ta không và chuyển máy cho anh?“Ồ trời ơi” Tom thở dài. Cái tin này sẽ loan truyền khắp câu lạc bộ thôi, rằngcó một cái gì đó giữa Alice và mình. Được rồi anh bạn, chính mày bắt đầuviệc này đó nhé, anh nghĩ lại.- Chị thật đáng yêu Ruth à. Đương nhiên là nếu cô ta trả lời, chị đưa máy chotôi.Sau bốn lần chuông reo, Ruth gác máy.- Thật tiếc. Cô nàng không có ở nhà nhưng máy trả lời đã được mở. Tôi sẽ đểlại cho cô ta một tin nhắn. Tin nhắn nói là “Ruth và một thanh niên thật lịchlãm không biết Alice đã biến đi đâu mất”.Được rồi, cô nàng buộc phải xuất đầu lộ diện thôi, Tom nghĩ như thế. Nếunhư cô ta không muốn gặp mặt mình nữa, mình rất muốn biết điều đó. Mìnhkhông biết trong đời cô ta có một khúc mắc nào không nữa.Ra đến ngoài, anh đứng im một lúc trên lề đường, do dự không biết phải làmgì đây. Nếu như anh gặp được Alice trong phòng tập, anh sẽ mời cô ta đi ăntối rồi, sau đó đi xem xi nê, ít ra đó cũng là ý định của anh. Phim được đề caotại Liên Hoan Phim Cannes đang được trình chiếu tại rạp Uptown. Đươngnhiên là anh có thể đi một mình nhưng điều đó không làm cho anh cảm thấyhứng thú.Anh bắt đầu cảm thấy lạnh khi đứng bất động như thế. Anh nhún vai. Chungquy lại, anh vẫn có thể đến nhà cô ta kia mà. Với một chút may mắn, anh cóthể gặp cô tại đó và mời cô đi xem phim.Dùng máy điện thoại trên xe, anh lại đụng phải chiếc máy trả lời. Vẫn chưavề. Anh đậu xe đối diện tòa nhà cô đang ở, ngắm nhìn nó thật kỹ khi nhớ làcô ở trên tầng ba và cửa sổ nằm ngay trên cửa ra vào.Không một ngọn đèn nào. Anh quyết định ngồi chờ một chút. Nếu như cô takhông trở về, mình sẽ đi ăn một cái gì đó và bỏ ý định xem phim.Bốn mươi phút trôi qua. Anh vừa định đi thì một chiếc xe đậu lại ngay vòngbán nguyện trước cửa ra vào. Cánh cửa mở ra và Alice bước xuống rồi hối hảđi vào trong tòa nhà.Chiếc xe vẫn đậu tại đó một lúc nữa để cho anh thấy đây là một chiếcPlymouth xanh lá cây sẫm có năm, sáu năm tuổi, một chiếc xe hết sức bìnhthường. Anh thoáng thấy người lái xe và vui mừng khi nhận ra ông ta khôngcòn trẻ nữa. Ông không thể nào làm một người tình lãng mạn của Alice được.Hệ thống liên lạc nội bộ nằm trong hành lang. Tom nhấn vào nút 4B.Khi trả lời, Alice luôn đinh ninh là mình đang nói chuyện với người vừa đưamình về.- Ông Swenson đấy à?- Không Alice, Tom Lynch đây, - anh nói với giọng giả lả. – Tôi có thể lênđược không?Khi cô mở cửa ra, anh thấy cô có vẻ mệt mỏi, như kiệt sức vậy. Mặt cô táixanh, con ngươi mắt của cô nở thật lớn. Anh không mất thời gian cho việcvòng vo.- Hiển nhiên là cô không ổn rồi, - anh nói với giọng lo lắng. – Chuyện gì đãxảy đến cho cô vậy Alice?Hình ảnh của người cao lớn và mảnh khảnh hiện trong khung cửa, nỗi lo âumà cô thấy được trong ánh mắt, trên khuôn mặt đó, sự nhận định là anh tađang cố tìm gặp cô cho bằng được khi cô không gọi điện lại, suýt làm choLacey mất tự chủ.Chỉ đến khi nghe anh ta gọi cô bằng cái tên Alice cô mới hoàn hồn lại được,tìm thấy một ít bình tĩnh. Suốt hai mươi phút của chuyến đi vừa rồi, từ nơinói chuyện điện thoại về đến nhà, cô có báo cho ông George Swenson biết nỗingạc nhiên của cô.- Chuyện gì đã xảy ra với ông Baldwin của các người vậy? Tôi đã cho ông tamột thông tin có thể giúp ích cho vụ án vậy mà ông ta đối xử với tôi như mộttên tội phạm vậy. Ông đã tống khứ tôi, đối xử với tôi như một đứa con nít.Tôi thiếu điều chỉ còn cách phải đến New York, đi dọc theo đại lộ Năm vớimột cái bảng trên người với cùng hàng chữ “Rick Parker là một tên lưu manh,một đứa con cưng thảm hại đã chơi một vố cho Heather Landi ...

Tài liệu được xem nhiều: