Tôi có cảm giác như mình đang bị kẹt giữa những cơn ác mộng ghê rợn nhất thế gian, cơn ác mộng mà trong đó, cuồng chân của ta cứ xoay tít, xoay đến mức không còn có thể nhanh hơn được nữa, và hai lá phổi của tôi cứ như muốn nổ tung ra; thế mà vẫn không kịp. Dường như càng lúc, bước chân tôi càng lơi dần, lơi dần, khi tôi cố len qua khỏi đám đông thờ ơ, vô tâm, trong khi hai cái kim trên tháp đồng hồ khổng lồ kia vẫn không hề chậm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trăng non Tác giả: Stephenie Meyer Trăng non Tác giả: Stephenie Meyer Dịch giả: Tịnh Thủy MỤC LỤC MỞ ĐẦU 1. Buổi tiệc 2. Những nỗi đau 3. Kết thúc 4. Tỉnh giấc 5. Kẻ nuốt lời 6. Những người bạn 7. Tái diễn 8. Adrenaline 9. Kẻ thứ ba 10. Cánh đồng 11. Giáo phái 12. không mời mà đến 13. Kẻ sát nhân 14. Gia đình 15. Áp suất 16. Paris 17. Vị khách 18. Tang lễ 19. Cuộc đua 20. Volterra 21. Lời phán quyết 22. Chuyến bay 23. Sự thật 24. Biểu quyết Phần kết: Bản giao ước Ôi, những say mê cuồng nhiệt thường lại đi chung bởi những kết thúc thảm khốc, đương lúckhải hoàn kia cũng chính là lúc đương tàn đời đấy, nào có khác lửa và thuốc súng đâu, hễ bénnhau là bùng lên rồi tắt liệm. (Romeo và Juliet, hồi II, cảnh VI) MỞ ĐẦU Tôi có cảm giác như mình đang bị kẹt giữa những cơn ác mộng ghê rợn nhất thế gian, cơn ácmộng mà trong đó, cuồng chân của ta cứ xoay tít, xoay đến mức không còn có thể nhanh hơnđược nữa, và hai lá phổi của tôi cứ như muốn nổ tung ra; thế mà vẫn không kịp. Dường như cànglúc, bước chân tôi càng lơi dần, lơi dần, khi tôi cố len qua khỏi đám đông thờ ơ, vô tâm, trong khihai cái kim trên tháp đồng hồ khổng lồ kia vẫn không hề chậm lại. Một cách tàn nhẫn và lạnh lùng,hai cây kim ấy thản nhiên chuyển dịch đến nức cuối cùng- mọi kết thúc đều nằm cả ở đấy. Nhưng đây đâu phải là giấc mơ, đâu phải là ác mộng; cũng không phải là tôi đang chạy bánsống bán chết để cứu lấy mạng sống của mình- không, tôi phải chạy thục mạng vì một vật quý báunhất đời. Mạng sống của tôi bây giờ cũng không có ý nghĩa đến như vậy. Alice nói rằng chúng tôi rồi cũng sẽ lìa đời ở chốn này. Tuy nhiên, kết quả sẽ khác nếu cô bạncủa tôi không bị mắc kẹt giữa quầng sáng mặt trời rực rỡ như thế, còn tôi là người duy nhất có thểan toàn chạy giữa vầng thái dương chói lòa, trên quãng trường đông đúc. Và tôi không thể theo kịp thời gian.http://www.tailieuhoc.vn 1 Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, khi mà vây quanh chúng tôi giờ đây chính là những kẻ thùcực kì nguy hiểm. Chiếc đồng hồ bắt đầu chùng chình ở thời khắc cuối cùng, hai bàn chân chậmchạp của tôi run lên bần bật. Tôi biết mình đã trễ- song, tôi sẽ vui biết bao nếu sau những chái nhàkia có kẻ khát máu nào đó đang chờ đợi tôi. Thất bại trong chuyện này… tôi không còn muốn sốngnữa. Đồng hồ đã điểm, mặt trời đã vào đến giữa bầu trời. 1. BUỔI TIỆC Tôi chắc chắn tới 99, 9% là tôi đang mơ. Và đây là những lí do toi dám đoán quyết về điều đó: thứ nhất, tôi đang đứng giữa biển nắngchói lòa rực rỡ- hiện tượng chưa bao giờ xảy ra ở thị trấn Forks, tiểu bang Wa shington, quê hươngmới của tôi; và thứ hai, tôi đang nhìn bà ngoại Marie của tôi. Ngoại đã mất sáu năm rồi, thế nên đâylà bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy là tôi đang mơ. Trong ngoại hầu như không thay đổi, khuôn mặt của bà vẫn y nguyên trong trí nhớ của tôi. Dadẻ của bà vẫn mềm mại, tuy có phần khô héo và hằn đầy những nét nhăn. Ngoại chẳng khác gì tráimơ khô, có khác chăng là mái tóc trắng, óng ả như mây mà thôi. Cả hai cái miệng- miệng của ngoại móm mém và dúm dó, và miệng của tôi- cũng há gốc vìngạc nhiên. Hình như ngoại cũng không ngờ là có ngày gặp được tôi. Tôi toan mở miệng hỏi ngoại; tôi có nhiều câu hỏi lắm… Rằng ngoại đang làm gì trong giấcmơ của tôi? Rằng trong 6 năm qua, ngoại đã làm gì? Và, ông Pop có khỏe không, ông bà đã gặpnhau chưa, hai người hiện đang ở đâu?- thì ngoại cũng toan mở miệng hỏi tôi, tôi kìm mình lại đểngoại lên tiếng trước. Nhưng ngoại cũng dừng lại, hai bà cháu nhìn nhau, mỉm cười, ngượng nghịu. -Bella? Không phải là tiếng của ngoại gọi tôi, cả bà và cháu đều cùng nhất loạt quay lại, chú mục nhìnngười mới đến, muốn xen vào cuộc hạnh ngộ giữa hai bà cháu. Tôi không còn xa lạ gì với người cótiếng nói ấy; đó là tiếng nói mà dẫu có đi đâu, ở trong hoàn cảnh nào, dù là đang thức hay đangngủ… thậm chí là cả khi chết nữa, tôi vẫn nhận ra, . Tôi dám đoan chắc điều đó… Giọng nói ấy đãđeo đuổi tôi trong những lần tôi bị sốt cao- hay ít ra là trong lúc tôi lội bì bõm trong nước, trong cáilạnh và dưới những cơn mưa không bao giờ dứt… mỗi ngày. Edward. Như thường lệ, trống ngực tôi lại đập lên rộn ràng mỗi khi trông thấy anh, dù trong tiềmthức… khi tôi tin chắc rằng tôi đang mơ như thế này, hoảng hốt… anh đang tiến về phía chúng tôi,ung dung đĩnh đạc bước đi giữa ánh mặt trời chói lọi. Tôi hoảng hốt vì ngoại không hề biết rằng tôi đã phải lòng một chàng ma-cà-rồng- không mộtai biết điều đó cả. Làm sao tôi có thể giải thích với ngoại bây giờ, về sự phát tán ánh sáng thànhhàng ngàn cầu vồng nhỏ xíu trên làn da của anh- tựa hồ như an ...