Danh mục

Trắng xóa hoa ban

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 135.61 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hoa ban đã nở trắng xóa cả khu rừng. Già H’Kong bảo, đêm mai chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng và nhảy múa suốt đêm để tạ ơn Giàng đã cho làng tôi một năm bội thu.Bây giờ mọi người đều đang náo nức, các mẹ các chị thức suốt đêm dệt thổ cẩm, may váy áo để điệu múa thêm phần lộng lẫy, bọn thanh niên lên rừng gom củi, chặt cây chuẩn bị cho buổi đốt lửa. Tiếng nói cười và tiếng hát vang khắp làng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trắng xóa hoa ban Trắng xóa hoa banHoa ban đã nở trắng xóa cả khu rừng. Già H’Kong bảo, đêm mai chúng tôi sẽ tổchức ăn mừng và nhảy múa suốt đêm để tạ ơn Giàng đã cho làng tôi một năm bộithu.Bây giờ mọi người đều đang náo nức, các mẹ các chị thức suốt đêm dệt thổ cẩm,may váy áo để điệu múa thêm phần lộng lẫy, bọn thanh niên lên rừng gom củi, chặtcây chuẩn bị cho buổi đốt lửa. Tiếng nói cười và tiếng hát vang khắp làng.Tôi cùng H’Biêng lên núi đốn thêm ống tre để chuẩn bị cho tiệc rượu cần. H’Biêngđẹp, da nó trắng ngần như hoa ban, mắt trong vắt như suối mùa xuân, mái tóc lúcnào cũng phảng phất mùi thơm khiến đám con trai ngây ngất. H’Biêng leo núinhanh như sóc, đôi chân nó thoăn thoắt trèo từ mỏm đá này tới mỏm đá kia, khiếntôi chạy theo bở hơi tai. Suốt cả buổi, nó im lặng không nói gì. Tôi cũng im lặng điđằng sau nó, mắt tôi dán vào hai cái gót chân nho nhỏ hồng hồng. Đi được một lúc,bỗng nhiên H’Biêng quay lại nói:- Anh Pút đừng đi theo H’Biêng nha! H’Biêng lên trên kia một chút.Tôi gật đầu, nhìn theo bóng chiếc áo trắng đang thoăn thoắt chạy lên đỉnh núi. Tôibiết chỗ đó. Đó là chỗ cao nhất của đỉnh PuViang này. Hồi nhỏ tôi thường cùngvới H’Biêng và Yang trốn mẹ lên chỗ đó, phóng tầm mắt qua bạt ngàn đồi ngô,những thung lũng trồng đầy chè và hoa sim, để thu vào trong mắt mình những ngôinhà tường cao vút, những con đường trải nhựa đẹp như mơ. Đó là dấu hiệu của mộtthành phố sầm uất, một thành phố nằm ngay dưới chân đỉnh PuViang tĩnh mịch vàhoang dại của chúng tôi. Yang rất thích chỗ đó, nó nói, không biết bao giờ vai nómới đủ rộng, chân nó đủ dài để nó trèo qua khỏi đỉnh PuViang này, đến với cái thếgiới đầy lạ lẫm và quyến rũ bên dưới. Năm đó, Yang mười ba tuổi, bằng tôi vàH’Biêng.H’Biêng đã trèo lên đến đỉnh. Nó nheo mắt, đưa tay lên che trước trán, dáo dác ngóxuống thành phố. Rồi bỗng nhiên nó vòng tay lên trước miệng, gọi to:- Ya…ang…ơiiiii! Ya...ang!Núi rừng đáp lại bằng một tiếng vọng lạnh lẽo. H’Biêng trèo xuống, tiến lại gầntôi, mắt nó ươn ướt. Nó không nhìn vào mắt tôi.- Về thôi, anh Pút à!Nó gom mớ ống tre cho vào gùi, rồi thoăn thoắt trèo xuống núi. Tôi nhìn theo haicái gót chân nho nhỏ hồng hồng, giờ đã rướm máu vì giẫm lên đá nhọn. Tôi tính tốinay sẽ thức suốt đêm để may một đôi giày mới tặng cho H’Biêng. Đôi giày sẽ thậtêm, thật chắc. Tôi không muốn chân H’Biêng chảy máu vì Yang nữa. oOoTiếng chiêng xập xình, ánh lửa bập bùng trên gương mặt những người đang nhảymúa. Mấy cụ già ngồi trong lán uống rượu cần, mỉm cười nhìn ra ngoài sân.H’Biêng đang nhảy sạp cùng với đám con gái. Nó mặc chiếc váy hoa xòe sặc sỡnhư chim công, chân váy phập phồng tung bay theo từng bước nhảy. Đôi chân nónhanh nhẹn, uyển chuyển như dải lụa. Không đứa con gái nào nhảy đẹp bằngH’Biêng. Tôi thấy ánh mắt của đám con trai nhìn nó khao khát.Tôi uống vài ngụm rượu cần cho người ấm lên. Nhét đôi giày mới may vào túi, tôitiến lại gần chỗ nhảy sạp, rồi bước vào nhảy cùng với H’Biêng. Nó mỉm cười, nụcười sáng và ấm hơn cả đống lửa ngoài kia. Tim tôi đập mạnh. Chân tôi nhịp bướctheo chân H’Biêng, mặt đối diện mặt, mắt nhìn mắt, môi khát khao môi. Hai chiếcbóng nhập vào nhau. Điệu nhạc quay cuồng. Hơi rượu cần nồng lên tận mũi. Tôisay vì rượu và vì H’Biêng.Thò tay vào túi, tôi rút ra đôi giày vải màu đỏ, chìa ra trước mặt H’Biêng. Đôi giàycó giá trị bằng mười tiếng đồng hồ thức trắng, nhiều lần kim đâm vào tay, và vôtận tình yêu gửi vào trong đó. H’Biêng đỡ lấy đôi giày, mắt nó sáng long lanh.“Anh Pút tặng cho H’Biêng thật sao?”. “Thật”- Tôi gật đầu. “Hay quá, vậy làH’Biêng có giày mới để đi rừng rồi!”. Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ giãn ra, như mộtbông hoa biết cười. Tôi nói: “Nếu H’Biêng thích, tôi sẵn sàng may cho H’Biêngthêm hàng triệu đôi giày như thế, sẵn sàng đi cùng H’Biêng đến khắp mọi nơi, lênrừng, lội suối, trèo đèo, băng rẫy… Chỉ cần H’Biêng đừng đợi Yang nữa!”. Bônghoa biết cười của tôi bỗng dưng rũ xuống héo hắt. H’Biêng đứng trân trối nhìn tôi.Hơi rượu cần lại xộc lên, đốt nóng cơ thể tôi bằng men say chếnh choáng. Tôi lảođảo bấu vào vai H’Biêng, lắc mạnh, gào to: “Tôi muốn cưới H’Biêng! Tôi sẽ cướiH’Biêng! Đừng nghĩ đến Yang nữa, nó là thằng đáng chết, nó không xứng đángvới H’Biêng!”. Bốp. Cú tát giáng thẳng vào má tôi. Tôi ngã xuống giữa những câysạp, bên cạnh đống lửa bập bùng. Ánh lửa soi lên những gương mặt kinh ngạc củađám thanh niên xung quanh, gương mặt thẫn thờ của tôi, và gương mặt đẫm nướcmắt của H’Biêng. Nó quẳng đôi giày xuống đất rồi bỏ chạy. Tôi nhìn theo bóng nó,rồi cúi xuống nhìn hai chiếc giày dính đầy đất cát. Chúng thảm hại và bị bỏ rơi, ynhư tôi. Tôi thụp mặt xuống đầu gối khóc, mặc cho đám thanh niên ra sức an ủi.Tôi không tiếc mười tiếng đồng hồ thức trắng, không tiếc vạn lần kim đâm, cũngkhông tiếc vô tận tình yêu gửi vào trong đó. Chỉ tiếc cho tuổi hai mươi cô đơn củachúng tôi. Tiếc cho năm năm đợi chờ dai dẳn ...

Tài liệu được xem nhiều: