Danh mục

Trẻ em Pháp không ném thức ăn: Cẩm nang dạy con kiểu Pháp - Phần 1

Số trang: 89      Loại file: pdf      Dung lượng: 4.42 MB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 36,000 VND Tải xuống file đầy đủ (89 trang) 0
Xem trước 9 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuốn sách "Dạy con kiểu Pháp: Trẻ em Pháp không ném thức ăn" ra đời xuất phát từ một trở ngại mà bất kì một người mẹ nào cũng phải trải qua, đó là việc cho con ăn. Bà Pamela druckerman, tác giả cuốn sách và là một người mẹ Mĩ, đã rất ngạc nhiên khi quan sát những đứa trẻ Pháp ăn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đợi thức ăn, chúng ăn cá thậm chí ăn cả rau. Không có tiếng la hét hay khóc lèo nhèo. Tất cả mọi người đều thưởng thức món ăn của mình. Và cũng không có mảnh vụn nào vương vãi xung quanh bàn của họ. Và đây cũng chính là khởi điểm cho cuộc hành trình của bà tìm hiểu về cách bố mẹ Pháp nuôi nấng các thiên thần của họ. Dưới đây là phần 1 của cuốn sách, mời các bạn cùng đón đọc!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trẻ em Pháp không ném thức ăn: Cẩm nang dạy con kiểu Pháp - Phần 1 Pamela Drucberman Đứng vị trí số I sách bán chạy trẽn Sunday TimesV. Ả Trẻ emPháp không ném thức ăn hi con gái tôi được 18 tháng tuổi, chồng tôi và tôi quyết định cho bé đi cùng trongK một kỳ nghỉ hè ngắn. Chúng tôi chọn một thị trấn ở ven bờ biển, cách nhà vài giờ đi tàu và không quên dặn đi dặn lại khách sạn chuẩn bị cho mình một phồng có giường cũi cho em bé. Chúng tôi dùng bữa sáng ở khách sạn. Nhưng bữa trưa và tối chúng tôi ăn ở nhữngnhà hàng hải sản nhỏ quanh bến cảng. Chúng tôi nhanh chóng phát hiện rằng hai bữa ănnhà hàng một ngày đã bị một đứa trẻ mói chập chững biến thành địa ngục. Bean rất lườiăn, nó chỉ ăn một mẩu bánh mì và nhấm nháp một vài món rán. Sau đó, nó chỉ thích nghịchngựm và phá phách. Chỉ vài phút sau, bé bắt đầu làm đổ lọ muối và xé tan nát mấy góiđường, giấy ăn... Rồi bé đòi nhảy khỏi cái ghế cao của mình để có thể chạy quanh nhà hàngvà lao rầm rập về phía bến cảng. Phưong châm của chúng tôi là kết thúc bữa ăn thật nhanh. Chúng tôi gọi món trong lúcổn định chỗ ngồi, rồi năn nỉ người phục vụ mang nhanh ra một ít bánh mì và mang tất cảđồ ăn của chúng tôi, cả món khai vị và các món chính, ra cùng một lúc. Trong khi chồng tôiăn mấy miếng cá thì tôi phải đảm bảo là Bean không bị người phục vụ đá phải hay lạc mấtngoài biển. Rồi chúng tôi đổi lại. VI áy náy, chúng tôi để lại một khoản tiền boa lớn để đềnbù cho cả một “chiến trường” toàn những giấy ăn bị xé và món mực tung tóe quanh bàn. Trên đường về khách sạn, tôi đã thề sẽ không bao giờ đi du lịch, vui choi, thậm chícũng không muốn có thêm bất kỳ đứa con nào nữa. Kỳ nghỉ này càng cho tôi thấy đưựcrằng, cuộc sống vui vẻ, thoải mái của vợ chồng tôi cách đó 18 tháng đã vĩnh viễn biến mất. Sau vài bữa ăn tại nhà hàng, tôi nhận ra rằng các gia đình Pháp quanh mình không khổsở như chúng tôi. Thật kỳ lạ, họ vẫn được tận hưởng kỳ nghỉ theo đúng nghĩa dù họ có connhỏ. Lũ trẻ con Pháp tầm tuổi như Bean ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đợi thức ăn được bunglên, chúng ăn cá, thậm chí ăn cả rau. Không có tiếng la hét hay khóc mè nheo. Tất cả mọingười đều thưởng thức món ăn của mình. Và cũng không có mảnh vụn nào vưong vãi xungquanh bàn của họ. Dù đã sống ở Pháp vài năm, nhưng tôi vẫn không thể giải thích đưực điều này. Trongtình cảnh khốn khổ của chúng tôi, dù không thể thay đổi được, nhưng tôi vẫn nghĩ rằngdường như có một cách khác. Nhưng chính xác nó là gì? Liệu có phải là ngay từ trong gendi truyền trẻ em Pháp đã ngoan ngoãn, điềm tĩnh hon con chúng ta? Liệu chúng có bị dụ dỗhay đe dọa? Chúng có phải chịu một triết lý nuôi dạy trẻ lạc hậu chỉ thấy mà không nghecủa cha mẹ chúng không? Mọi thứ dường như không như vậy. Những đứa trẻ Pháp xung quanh chúng tôi trôngkhông có vẻ gì là sự hãi. Chúng rất vui vẻ, hay nói và ham hiểu biết. Cha mẹ chúng rất tìnhcảm và chu đáo. Dường như có một sức mạnh giáo hóa vô hình nào đó trên bàn ăn của họ -và tôi bắt đầu thấy nghi ngờ, điều có trong cuộc sống của họ - lại không có trong cuộc sốngcủa chúng tôi? Tôi bắt đầu suy nghĩ về cách dạy con của các bậc cha mẹ người Pháp, vì nhận ra rằngmọi chuyện không chỉ khác biệt trong các bữa ăn. Tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi. Ví dụ như tạisao trong hàng trăm lần đi choi ở công viên, tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ Pháp nào tỏra mất bình tĩnh, cáu kỉnh, giận dữ (ngoại trừ con tôi)? Tại sao những người bạn Pháp củatôi không phải vội vàng tắt điện thoại khi con họ đòi cái gì đó? Tại sao phòng khách của họkhông bao giờ phải bày la liệt đồ choi, thậm chí phải dựng lều, làm bếp ăn đồ choi cho lũtrẻ, như cách mà chúng tôi đang phải trải qua? Và nhiều hon nữa. Tại sao nhiều trẻ em Mỹ tôi gặp lại có một chế độ ăn riêng hoặc chỉăn những thức ăn dành riêng cho trẻ, trong khi những trẻ em Pháp, bạn của con gái tôi lạiăn được cả cá, rau xanh và ăn tất cả những gì người khác ăn? Ngoại trừ một khoảng thòigian nhất định vào buổi chiều, còn trẻ em Pháp chẳng bao giờ đòi ăn vặt. Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ ngưỡng mộ phưong pháp làm cha mẹ của Pháp. Nókhông phải một điều đặc biệt, như thòi trang hay pho mát Pháp. Chẳng có ai tói Paris đểvùi đầu vào quan điểm của người dân noi đây về quyền cha mẹ. Ngược lại: một người mẹMỹ mà tôi biết ở Paris phát hoảng lên khi thấy các bà mẹ Pháp hiếm khi cho con bú và đểcho đứa con 4 tuổi của mình ngậm ti giả chạy quanh. Vậy thì làm sao họ lại chưa bao giờ chỉ ra rằng có rất nhiều trẻ em Pháp bắt đầu ngủxuyên đêm ở hai hay ba tháng tuổi? v ì sao họ không nhắc đến việc trẻ em Pháp không đòihỏi sự chú ý thường xuyên của người lớn, và rằng các bé dường như có khả năng nghe từ“không” mà không bị chán nản? Chẳng thấy ai buồn đoái hoài gì đến tất cả những ...

Tài liệu được xem nhiều: