Xe lửa vừa rời Genoa trên đường đi Marseilles, chạy theo một con đường dài dọc bờ biển, lướt đi giữa biển và núi như một con rắn bằng sắt, bò bên trên những bãi cát vàng viền những đợt sóng bạc đầu, và bất thình lình lao xuống những đường hầm đen ngòm giống như một con thú chui vào hang. Trong toa xe lửa cuối cùng, một người đàn bà mập mạp và một thanh niên ngồi đối diện nhau, không nói một lời, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn nhau. Nàng vào khoảng hai mươi lăm tuổi và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trên Xe Lửa Trên Xe LửaXe lửa vừa rời Genoa trên đường đi Marseilles, chạy theo một con đường dài dọc bờbiển, lướt đi giữa biển và núi như một con rắn bằng sắt, bò bên trên những bãi cát vàngviền những đợt sóng bạc đầu, và bất thình lình lao xuống những đường hầm đen ngòmgiống như một con thú chui vào hang.Trong toa xe lửa cuối cùng, một người đàn bà mập mạp và một thanh niên ngồi đối diệnnhau, không nói một lời, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn nhau. Nàng vào khoảng hai mươilăm tuổi và ngồi cạnh cửa, nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Đây là một người đàn bà nhà quêchắc nịch của vùng Piedmont, mắt đen, ngực to và hai má căng tròn. Nàng đẩy vài cáibao vào dưới ghế ngồi bằng gỗ, và ôm một cái rổ trên đầu gối.Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Chàng gầy gò và da rám nắng, với nước dangăm đen vì làm việc ngoài đồng dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Bên cạnh chàng, buộctrong một tấm khăn là tất cả tài sản của chàng: một đôi giầy, một áo sơ mi, một chiếcquần đùi và một áo jacket. Bên dưới chỗ ngồi, chàng giấu một cái cuốc và một cái xẻngcùng với một đoạn dây thừng. Chàng đang đi Pháp tìm việc làm.Mặt trời lên cao tuôn lửa xuống bờ biển. Lúc ấy là vào cuối tháng Năm, và mùi hươngthơm ngát phảng phất vào toa xe lửa qua những cửa sổ mở. Những vườn tranh và camđang nở hoa, bốc lên bầu trời bình yên mùi hương ngọt ngào, nồng nàn và khó chịu, hòalẫn với những bông hồng mọc chen chúc dọc đường rầy, trong vườn của những nhà giàucó, tại cửa những mái tranh xiêu vẹo, và cũng cả ngoài đồng nữa.Có quá nhiều hoa hồng dọc bờ biển này! Hoa tràn ngập cả vùng với hương thơm nhẹnhàng nhưng nồng nàn, và thay đổi không khí thành một mùi hương thơm dịu, một cái gìngon hơn rượu vang và cũng không kém say sưa.Xe lửa chạy chậm chạp, như thể muốn nán lại cái khu vườn lộng lẫy này. Nó cứ tiếp tụcngừng lại tại những nhà ga nhỏ, trước một vài căn nhà trắng, rồi lại tiếp tục chạy theomột tốc độ nhàn nhã, sau khi buông ra một hồi còi dài. Không có khách lên xe. Như thểlà cả thế giới đang ngái ngủ, bất đắc dĩ phải đi bất cứ đâu vào cái buổi sáng mùa xuânnồng ấm ấy.Thỉnh thoảng người đàn bà mập mạp nhắm mắt lại, và chỉ bất thình lình mở ra bất cứ lúcnào nàng cảm thấy cái rổ tuột khỏi đùi nàng. Nàng nắm cái rổ lại, nhìn ra ngoài cửa sổvài phút, rồi lại ngủ gà ngủ gật. Những giọt mồ hôi đọng trên trán nàng, và nàng thở khókhăn, như thể đang bị một cơn co thắt đau đớn.Người thanh niên gục đầu xuống ngực và ngủ say sưa như một người nhà quê.Bỗng nhiên ngay lúc xe lửa rời một nhà ga nhỏ, người đàn bà nhà quê dường như thứcgiấc; nàng mở cái rổ và lấy ra một khoanh bánh mì, một vài trứng luộc, một chai rượuvang và một vài trái mận chín đỏ. Rồi nàng bắt đầu ăn.Người đàn ông cũng bị đánh thức dậy bất thình lình và nhìn nàng ăn, theo dõi nhữngmiếng đồ ăn di chuyển từ đầu gối lên môi nàng. Chàng ngồi đó, má hõm xuống, hai taykhoanh lại, mặt trịnh trọng, đôi môi mím chặt.Người đàn bà ăn như một người háu ăn, thỉnh thoảng làm một nốc rượu để nuốt trôi móntrứng, và thỉnh thoảng ngừng lại để thở.Nàng ăn hết mọi thứ, bánh mì, trứng, mận và rượu vang. Ngay khi người đàn bà ăn xong,người đàn ông lại nhắm mắt lại. Rồi cảm thấy khó chịu, người đàn bà nới lỏng chiếc áocủa nàng, và người đàn ông bỗng nhìn lại nàng.Nàng không để ý và cứ cởi khuy áo ra. Đôi vú quá to của nàng làm căng vải đến nỗi khikhe áo hở rộng ra, nó phô bày một chút vải trắng và da thịt giữa hai vú nàng.Khi cảm thấy dễ chịu hơn nữa, người đàn bà nhà quê nói bằng tiếng Ý, Trời nóng đếnkhông thể thở được.Chàng thanh niên trả lời bằng cùng một ngôn ngữ và cách phát âm, Thời tiết này rất tốtđể đi đó đây.Nàng hỏi, Ông cũng từ Piedmont?Tôi quê Asti.Còn tôi quê Casale.Họ là người cùng một vùng. Họ bắt đầu nói chuyện.Họ trao đổi những nhận xét dài và thông thường, mà người lao động thường nhắc đi nhắclại, và cũng đủ cho trí óc chậm chạp và giới hạn của họ. Họ nói về quê nhà và nhận thấyhọ cùng quen một số người. Họ gọi tên và trở nên thân mật hơn mỗi khi họ khám phá ramột người mà cả hai cùng biết. Những lời nói mau lẹ với âm vang ở cuối câu và âm điệucủa tiếng Ý tuôn ra từ môi họ.Rồi họ nói về chính họ. Nàng có chồng và đã có ba con nàng gửi lại cho em gái nuôi, vìnàng vừa tìm được việc làm vú em cho một bà người Pháp tại Marseilles.Về phần chàng, chàng cũng đi tìm việc. Chàng nghe nói có thể kiếm được việc làm cũngtại Marseilles, vì người ta đang xây cất nhiều tại đó.Rồi họ lại im lặng.Hơi nóng khủng khiếp đè xuống mái xe lửa. Một đám mây bụi bốc lên đằng sau xe lửa,và bay vào qua cửa sổ; mùi hương của hoa hồng hoa cam trở nên nồng nàn hơn, nặng nềvà thấm nhập hơn.Hai du khách cùng ngủ trở lại.Họ cùng mở mắt ra, hầu như cùng một lúc. Mặt trời đang lặn xuống biển, hắt ánh sánglên làn nước xanh. Trời mát mẻ hơn và không khí nhẹ nhàng hơn.Người vú em đang thở hổn hển. Chiếc áo của nàng mở banh ra, đôi má nàng trông mềmnhão, và đôi mắt khờ dại.Nàng ...