Sau khi tốt nghiệp đại học Kagoshima, tôi vào làm việc cho một công ty chuyên sản xuấtgốm sứ cách điện cao áp ở Kyoto. Năm 27 tuổi, tôi ra thành lập một công ty riêng, đặt tên làKyocera. Công ty Kyocera của tôi được lập ra thực sự là dựa vào kỹ thuật gốm sứ công nghệcao.Ngày nay, các loại sản phẩm điện tử như computer, tivi, video đều sử dụng những loại linhkiện do Kyocera sản xuất. Ngoài ra, nhờ ứng dụng kỹ thuật gốm sứ công nghệ cao, công ty cònchế tạo ra các sản phẩm hoàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trích đoạn " Ước mơ của bạn nhất định thành hiện thực " CÔNG TY KYOCERA VÀ KDDI Sau khi tốt nghiệp đại học Kagoshima, tôi vào làm vi ệc cho m ột công ty chuyên s ản xu ấtgốm sứ cách điện cao áp ở Kyoto. Năm 27 tuổi, tôi ra thành lập m ột công ty riêng, đ ặt tên làKyocera. Công ty Kyocera của tôi được lập ra thực s ự là d ựa vào k ỹ thu ật g ốm s ứ công ngh ệcao. Ngày nay, các loại sản phẩm điện t ử như computer, tivi, video đ ều s ử d ụng nh ững lo ại linhkiện do Kyocera sản xuất. Ngoài ra, nhờ ứng dụng k ỹ thuật gốm s ứ công nghệ cao, công ty cònchế tạo ra các sản phẩm hoàn chỉnh như đá quý emerald (m ột d ạng đá tái k ết t ủa), x ương nhântạo, pin mặt trời, điện thoại di động, máy in, máy ảnh k ỹ thuật s ố... Sau khi công ty Kyocera đã đi vào hoạt động ổn định, tôi l ại l ập thêm công ty vi ễn thông DDI(hiện nay là KDDI). Thời đó, trên thị trường Nhật Bản ch ỉ có m ột công ty vi ễn thông đ ộc quy ềnkhổng lồ: Công ty điện thoại điện tín Nhật Bản (NTT). Cũng vì v ậy mà ti ền c ước đi ện tho ại đi ệntín khá đắt so với hiện nay. Trong bụng tôi chỉ muốn làm sao gi ảm đ ược giá c ước xu ống chútnào hay chút ấy. Vì thế, vào năm 1984, khi làn sóng “t ự do hóa th ị tr ường thông tin” ập t ới, tôiliền chấp nhận thách thức trong lĩnh vực này, bằng cách lập ra m ột công ty vi ễn thông m ới l ấytên là Dainidenden. NTT lúc đó, với mạng lưới thông tin trải rộng khắp lãnh th ổ Nh ật B ản và các h ợp đ ồng cungcấp thiết bị viễn thông, có thế lực và ảnh hưởng rất l ớn trên ph ạm vi toàn quốc. Mặc dù đang trong thời buổi “tự do hóa thị trường”, nh ưng vi ệc l ập ra m ột công ty vi ễn thôngmới đối đầu với công ty NTT khổng lồ là một việc làm h ết sức m ạo hi ểm. Nh ưng n ếu công tyviễn thông mới đứng vững được trước NTT thì cũng có nghĩa là s ẽ có s ự c ạnh tranh lành m ạnhtrên thị trường viễn thông, và như thế sẽ dẫn tới việc giá cước đi ện thoại c ơ b ản trên th ị tr ườngNhật Bản giảm xuống. Tôi lập ra công ty Dainidenden với một tâm trạng s ự th ực là “ng ười m ở đ ường”. Ti ếp đ ến, tôilen chân vào lĩnh vực điện thoại di động. Công ty đi ện thoại di đ ộng c ủa tôi hi ện nay đ ược m ọingười Nhật Bản biết tới với thương hiệu au. Dainidenden liên doanh với công ty thông tin di đ ộngIOD của hãng Toyota và công ty điện thoại quốc t ế KDD và đổi tên thành KDDI.Như trong lời mở đầu của cuốn sách này đã kể, tính tới thời điểm năm 2004, t ổng s ố cán b ộcông nhân viên của tập đoàn Kyocera (kể cả trong và ngoài Nhật Bản) đã vượt quá 50 ngànngười. Doanh số của tập đoàn trong một năm (t ừ tháng 3-2003 đ ến tháng 3-2004) là 1.140 t ỷyên. Còn doanh số của tập đoàn KDDI là 2.850 t ỷ yên. Nếu tính g ộp doanh s ố c ủa c ả hai t ậpđoàn thì con số xấp xỉ 4.000 tỷ yên. Các sản phẩm và dịch vụ do hai t ập đoàn Kyocera và KDDIcung cấp có mặt trên mọi lĩnh vực đời sống và kinh tế, giúp ích cho s ự phát tri ển chung c ủa c ảxã hội. Tiền đóng thuế của chúng tôi góp phần nâng cao phúc lợi công cộng. Có thể nói cả hai tập đoàn Kyocera và KDDI do tôi l ập ra gi ờ đây đã tr ở thành hai t ập đoànkinh tế khổng lồ. Nhưng các bạn hãy cùng tôi nhớ lại lúc mới ra đời: chúng ch ẳng là cái gì c ả.Tôi bắt đầu sự nghiệp từ con số không. Nhưng tôi luôn tin t ưởng rằng nh ững nỗ l ực c ủa mìnhchắc chắn sẽ có ngày đơm hoa kết quả. Niềm tin đó động viên tôi trong nh ững lúc b ất an, nh ữnglúc gặp khó khăn, và nó càng thúc giục tôi ph ải nỗ l ực không ng ừng. Nh ưng n ếu không cónhững người xung quanh giúp sức thì cũng không thể có đ ược T ập đoàn Kyocera và KDDI nh ưngày hôm nay. THỜI NIÊN THIẾU ĐA CẢM Khả năng của con người trong suốt cuộc đời là vô hạn. Mong sao các bạn trẻ sẽ nhận ra điều đó qua cuộc đời của tôi. Tôi sinh ngày 21 tháng 1 năm 1932, t ại quận Yakushi, thành ph ố Kagoshima(1). Nh ưng trongsổ hộ khẩu ghi ngày sinh của tôi là ngày 30 tháng 1. S ở dĩ nh ư v ậy là vì cha m ẹ tôi ph ải lo ch ạybữa ăn quá bận bịu nên không thể ra ủy ban phường đăng ký khai sinh cho đúng ngày đ ược.Nhà tôi có bảy anh chị em. Tôi là con trai thứ trong gia đình. Quận Yakushi nằm cạnh sông Kotsuki – dòng sông này ch ảy ngay d ưới chân t ường thànhShiroyama ở trung tâm thành phố. Tôi có nhiều kỷ ni ệm về m ẹ. T ỉnh Kagoshima có t ập quán làvào tháng 12 hàng năm, cứ đến ngày k ỷ ni ệm “Bốn m ươi bảy nghĩa sĩ thành Akou”(1), h ọc sinhlớp năm ở tất cả các trường tiểu học đều phải tập trung ngồi thi ền t ại h ội tr ường t ừ ch ập t ối đ ếntận mười giờ đêm. Suốt thời gian đó, thầy hiệu trưởng đ ứng trên b ục đ ọc Truy ền thuy ết v ề b ốnbảy nghĩa sĩ thành Akou cho học trò nghe. Kagoshima ở phía nam Nh ật B ản, nên mùa đông ấmhơn nhiều so với các tỉnh khác. Nhưng vào tháng 12, ban đêm trời v ẫn l ạnh bu ốt. Th ời ti ết nh ưvậy mà bọn trẻ chúng tôi phải ngồi thiền, đứa nào cũng rét run c ầm c ập, hai c ẳng chân tê cóng,chẳng còn lòng dạ nào mà nghe chuyện các nghĩa sĩ c ả. H ết buổ ...