Tiếng phone reo vang vọng giữa canh khuya vắng khiến Hoàng giật nẩy mình thức dậy giữa cơn mộng mị .. quờ tay vội chiếc cell phone và áp lên tai "Hello , hello !" bên kia thinh lặng, chợt tiếng thở dài rất nhẹ bên kia... Hoàng bất chợt rùng mình, luồng khí lạnh chảy dài trên sườn sống lưng của chàng... - "Hello, hello xin lỗi ai đó, ai gọi tôi nửa khuya đó" Vẫn không tiếng trả lời và dường như chàng chợt nghe tiếng nấc nhẹ bên kia... thảng thốt Hoàng hỏi nhẹ: -"Em đó phải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Triền Miên Dòng Ðời Triền Miên Dòng ÐờiTiếng phone reo vang vọng giữa canh khuya vắng khiến Hoàng giật nẩy mình thức dậygiữa cơn mộng mị .. quờ tay vội chiếc cell phone và áp lên tai Hello , hello ! bên kiathinh lặng, chợt tiếng thở dài rất nhẹ bên kia... Hoàng bất chợt rùng mình, luồng khí lạnhchảy dài trên sườn sống lưng của chàng...- Hello, hello xin lỗi ai đó, ai gọi tôi nửa khuya đóVẫn không tiếng trả lời và dường như chàng chợt nghe tiếng nấc nhẹ bên kia... thảng thốtHoàng hỏi nhẹ:-Em đó phải không? phải phải Vi Thụy đó hả?Tiếng nấc vẫn tiếp tục bên tai...- Em khỏe không? hãy nói cho anh biết em như thế nào, em và con như thế nàỏYên lặng một hồi lâu và tiệng click off máy của đầu giây bên kia. Sư thinh lặng bao trùmlai đêm... Như mộng mị chất chồng lên những mộng mị khác mà Hoàng đã có nhữngngày tháng qua, bao nhiêu khổ đau dồn dập, chơi vơi như người nằm trên đáy vực chợtchừng sắp sửa rơi xuống đáy... khiến Hoàng chán nản và phủi tay với tất cá hiện thực...Cố gắng đối đầu với sự thật, với cơn sóng lòng và thách thức với thực tại... mà nôi đaunhư đã ung mủ...Người về nhớ vết tích xưa xa mùngàn trùngDòng sông đêm thắp nếnMăt trời quên dấu chân (TCS)Thở dài Hoàng, chợt thấy cay cay ở khóe mắt... khuôn mặt của Vi Thụy và những ngàytháng cũ trong ký ức dần hiện ra trong trí chàng tướng chừng hôm qua. Hòang trôi vàovùng cảm giác không tên. Bất chợt nghe mình biến mất trong chính mình và chìm dầnvào hoang tưởng.Ðã không biết bao lần Hoàng tự hỏi, làm sao chàng có thể hiếu được cái thế giới riêngbiệt của Vi Thụy? Nàng có tìm được sự bình yên, hạnh phúc và nhận thực cái tình yêutrong ảo giác của nàng chăng ? Mười năm tình cũ như tình vẫn còn đây.............Tiếng chị Mai, người chị dâu:Hoàng a, em còn nhớ Vi Thụy không, em có thế giúp chị đi gặp cô ấy, cái cô mà làmphụ dâu cho chị và anh Kha Huy ngày xưa đó, con bé đang bi bịnh trầm cảm và vừa cómột đứa con bị thất tình... em có thế tới giúp đưa cô ấy đi chơi cho khuây khỏaHoàng ậm ừ, bản tinh dễ dãi và nhút nhát của chàng nên trong gia đình tất cả các anh chịem lớn nhỏ của chàng dễ cám thấy gần gũi và hay nhờ vả chàng...Vì bận rộn công chuyện làm ở sở Hoàng quên bẵng đi mãi đến một hôm chị Mai kêuHoàng ghé nhà chị ăn phở, khi bước vào nhà thì bất ngờ gia đình đang có khách .. Kháchkhông ai xa lạ là Vi Thụy... Vi Thụy khác hẵn một cô gái 5 năm trước mà Hoàng đã gặp,từ một cô gái có nụ cười tươi vui nhí nhảnh... trước mắt chàng, một Vi Thụy trầm mặc xaxăm hơn... Trên tay cô, bồng một cháu bé kháu khỉinh khoảng 9 tháng... Hoàng Im lặngvà gật đầu chào mọi người, tiếng chị Mai liến thoắng:-Chú Hoàng còn nhớ Vi Thụy không?-Dạ, nhớ chị, Vi Thụy khỏe không?Nhỏ nhẹ Vi Thụy trả lời:-Dạ chào anh Hoàng, em vẫn bình thường, khá lâu không gặp anhTiếng chi Mai xen vào:Chú Hoàng lại ngồi cạnh Vi Thụy nè, hôm nay chị nấu phở và thêm món bò tái chanh,chú ngồi đây nhâm nhi với anh Kha Huy nhé... và tiếp Vi Thụy dùm cho chị... cô ấybiếng ăn lăm đó, nhờ chú ép cô ấy ăn giúp chị.Tiếng anh Kha Huy, chồng của chị Mai, ồn ào sang sảng:Ai không ăn, tôi ăn hết ráng chịu đó nhe... mình ơi, vào bếp anh nhờ cái này chút, chúHoàng cô Vi cứ tư nhiên đi nhé.Thế là cả hai anh chị Huy, Mai đi vào bếp... Lúng túng Hoàng ngồi ngó vẫn vơ vào chiếcplasma TV, không biết nói gì. Cá hai cùng im lặng, liếc nhìn thấy Vi Thụy tay mân mêsửa chiếc áo và vuốt má con gái... tò mò Hoàng ngắm đứa bé... dường như đứa bé kháchẳn... Ðứa bé có nét lai không giống ViệtNam, sóng mũi cao và làn da ngăm... Bất chợtcháu bé oe oe lên mấy tiếng và khóc thét lên, Vi Thụy ôm con bé vào lòng và vỗ vỗ... conbé nép vào ngực mẹ và dí dí. chem chép miệng, như hiểu ý con, Vi Thụy lúng túng nhìnHoàng... rồi quay mặt qua một bên, kéo nhẹ tà áo lên... đứa bé như mừng rỡ rúc vào ngựcmẹ và chùn chụt mút, phòng khách như cô đọng lại và chỉ có tiếng mút chùn chụt hoà lẫntiêng nhạc đệm từ chiếc TV như vang vọng cao dội lại...Hoàng ngây người ra trước cái cảnh tượng trước mặt của Hoàng, đẹp và thánh thiện lạlùng... khiến chàng bồi hồi ngây ngây... và chợt thoảng nhớ mẹ mình vô cùng. Bất chợtVi Thụy nhìn chàng, mặt cô đỏ gấc lên và cô cúi măt nhìn chăm chú vào con và bàn tayvuốt nhẹ lên khuôn mặt con gái mình...Cháu bé mấy tháng rồi Vi Thụy, bé có vẻ ham ăn nhỉ?Dạ cháu đươc 10 tháng rồi anh, vâng, nó ham ăn lắm... em không có đủ sữa đế cho cháunên ban đêm phải cho cháu ăn dặm thêm sữa bên ngoài.Hèn chi trông Vi Thụy gày hơn, chắc nuôi con cực lắm nhỉ?Dạ anh, em may mắn có mẹ em giúp và chỉ bảo em cách nuôi con.- Em ở với mẹ ư? mẹ khỏe không Vi Thụy? tiệm nail của bác thế nào rồỉ- Dạ mẹ khỏe, mẹ sắp mở thêm một tiệm nữa anh, em sẽ trông coi tiệm của mẹ...Vậy à, chị Mai cũng xúi anh bỏ làm đi mở tiệm nail đấy, lúc này coi bộ tiệm nail làm ănđược lắm, anh cũng ham, mà không biết anh có khả năng làm không, anh chịu thôi, nắmtay các cô là anh run rẩy.Khẽ cười, Vi Thụy nhìn ...