Danh mục

Trinh nữ

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.74 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người bỏ cuộc là người không bao giờ khám phá được những bí mật của họ ở phía cuối con đường.Bức tranh vẽ một nàng con gái tóc dài chấm lưng, đôi mắt u buồn ngồi lặng thinh bên dòng suối nhỏ trong một chiều nắng nhạt. Dòng nước mang mang trước mắt nàng có những cánh hoa trôi dập dềnh trên sóng. Họa sĩ lấy gam màu vàng chủ đạo, nàng như ngồi giữa chiều thu, đẹp thanh cao mà u buồn. Đôi mắt ấy ám ảnh Anh trong lần đầu tiên nhìn thấy. Đôi mắt ấy ám ảnh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trinh nữ Trinh nữ TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊN * Người bỏ cuộc là người không bao giờ khám phá được những bí mật của họ ở phía cuối con đường.Bức tranh vẽ một nàng con gái tóc dài chấm lưng, đôi mắt u buồn ngồi lặng thinh bêndòng suối nhỏ trong một chiều nắng nhạt. Dòng nước mang mang trước mắt nàng cónhững cánh hoa trôi dập dềnh trên sóng. Họa sĩ lấy gam màu vàng chủ đạo, nàng nhưngồi giữa chiều thu, đẹp thanh cao mà u buồn. Đôi mắt ấy ám ảnh Anh trong lần đầu tiên nhìn thấy. Đôi mắt ấy ám ảnh họa sĩ suốt 7 năm, hơn 2.000 ngày - từ ngày bất chợt nhìn thấy nàngbên suối. Bức tranh chỉ mới vừa hoàn thành cách đây 1 tuần. Họa sĩ vẽ bằng ký ức. Bức tranh treo ở vị trí trang trọng trong xưởng vẽ của họa sĩ. Dáng thu nghiêng nghiêngtrong căn phòng với những gam màu sáng tối. Cái gam màu buồn bật thốt trong tim Anhngay từ lần đầu tiên Anh đến xưởng vẽ của họa sĩ, vốn để thưởng lãm một tác phẩm khác. Người trong tranh, Anh đã từng nhìn thấy ngoài đời thật, đã từng chạm vào, nhưng chưatừng một lần vẽ được một khuôn mặt thánh thiện như thế dù khuôn mặt ấy Anh cũnghoàn toàn có thể vẽ bằng ký ức, như họa sĩ. Không phải là một khuôn mặt lạ trên phố quen. Là một khuôn mặt anh nâng niu trong tiềm thức - đã biền biệt ở thềm đất lạ. *** Họa sĩ nói, chỉ thích vẽ hình ảnh người phụ nữ. Tranh họa sĩ cuốn hút người thưởng lãmở cái tinh tế và nồng nàn. Anh cũng đi con đường như họa sĩ. Nhưng chưa có bức vẽ nào anh thật sự hài lòng. Tácphẩm nào anh cũng muốn xóa, muốn sửa, muốn làm thay đổi… Anh mơ một triển lãm cánhân, Anh sẽ giới thiệu được mình trước công chúng – một họa sĩ trẻ - đi tìm về sức sốngthanh khiết và tinh khôi, vẻ đẹp vĩnh hằng của người phụ nữ. Nhưng tác phẩm nào, họa sĩxem cũng lắc đầu. Họa sĩ nói, cái thiếu lớn nhất – và cũng là đau nhất – trong tranh anhchính là cái hồn. Một tác phẩm không có hồn chỉ là giấy vụn. Anh đã ném bao nhiêu bức vẽ, xé vụn không biết bao nhiêu phác họa. Anh không làm được. Có điều gì vỡ vụn trong anh. Anh vất cọ, vất giấy vẽ, ném những gam màu tung tóe vào tường vôi trắng. Anh vác balô lên vai, ra biển. Mặc kệ họa sĩ già khó tính. Mặc kệ những bức tranh Anh vẽ hình ảnh người phụ nữ bị xé, bị rạch, bị tạt nhữngmảng màu loang lổ. Từ sau khi xem Trinh Nữ, anh về phá hết tranh của mình. Chỉ đến khi nhìn thấy TrinhNữ, anh mới thảng thốt nhận ra, bao nhiêu người phụ nữ trong tranh Anh, đẹp nhưng vôhồn. Vô hồn như chính anh. *** Họa sĩ vẫn nhớ cái ngày nhìn thấy Trinh Nữ bên suối. Mắt nàng buồn. Nàng khỏa nướcxô những cánh hoa rơi theo sóng. Có những hạt nước lăn từ khuôn mặt nàng rơi xuống,lẫn vào những cánh sóng. Họa sĩ ngồi xuống bên cạnh, nàng vẫn lặng im. Chỉ có tiếng suối hát những khúc hát trong. Họa sĩ không khen nàng đẹp, chỉ nói hình ảnh nàng ngồi thả hoa bên suối rất đẹp. Nàngcười nhẹ, đuôi mắt dài với làn mi congÔng nói hình ảnh em đẹp, vậy ý ông là em buồn hay em bất hạnh? Họa sĩ bất ngờ trước câu hỏi của cô gái lạ. Có điều gì u uẩn trong đôi mắt kia? Khuônmặt thánh thiện nhưng quá đỗi u buồn. Thế gian có biết bao điều vui, sao nàng con gáitrẻ, đẹp lại chọn ngõ về nỗi buồn. Nàng con gái trước mắt ông, đôi mắt đẹp, khuôn mặtđẹp, dáng ngồi đẹp và trong sâu thẳm trái tim như đang chất chứa những nỗi u uẩn hysinh.Buồn hay bất hạnh tự thân mỗi người cảm thấy. Và cũng chỉ có chính người ấy mới đủsức hóa giải mà thôi. Người khác, chỉ có thể lắng nghe. Tôi có thể lắng nghe. Nàng không nói, chỉ khỏa nước đuổi hoa. Suối vắng và thanh khiết trong sự tĩnh lặngcủa hai trái tim –hai khoảng trời riêng. Một đỗi, nàng đứng lên, dải lụa xanh vấn ngangtóc rũ xuống áo nàng.Nếu có duyên gặp lại, ông sẽ được lắng nghe. Trinh Nữ - trong đầu họa sĩ đã hình dungcách gọi người con gái, khi vừa mới nhìn thấy nàng – mỉm cười trở gót. Một lời hẹn lịch sự nhưng mơ hồ - cũng có nghĩa là sẽ không có cơ hội cho họa sĩ gặplại nàng thêm một lần nào nữa. *** Anh trở lại cái nơi đã hơn 2.000 ngày không có dịp đến – chính xác hơn là có dịp nhưnganh không muốn đến. Một người có nhiều lý do để đến hoặc không đến một nơi nhiều lần. Lần này, anh đến, ký ức ngỡ nhạt phai mà sao biển còn gọi lại vẹn nguyên cảm xúc. Kỷniệm phủ rêu, ngỡ chỉ còn một vết loang mỏng trong tiềm thức mà lại cồn lên trong anhmột nỗi xót xa. Anh đi chân trần trên cát, thả hồn phiêu diêu trong gió. Thói quen tìm về biển để giải tỏanhững bức bối riêng mang, không phải của anh, là của nàng – người con gái anh yêu. Ngày ấy, nàng một mình bỏ phố tìm về với biển. Nàng đi buổi sáng, buổi chiều Anh cũng vội vã vác ba lô tìm nàng. Anh `không muốnnàng phải lang thang một mình trên biển với nỗi cô độc. Đêm phố biển. Hạnh phúc cho ...

Tài liệu được xem nhiều: