Danh mục

Trinh phục trái tim với 10 bí quyết: Phần 2

Số trang: 582      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.17 MB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tài liệu 10 Bí quyết trinh phục trái tim là một trong những tiểu thuyết lôi cuốn, lãng mạn của nhà văn Sarah MacLean. Nội dung của Tài liệu kể về một chuyện tình lãng mạn, điên cuồng và say đắm giữa Quý ông Hấp dẫn của London và con gái của một quý tộc đầy tai tiếng. Nàng là bến đỗ bình yên hay chỉ là một cơn gió thoảng qua cuộc đời anh? Chàng có thể là sự cứu giúp mà nàng đang tìm kiếm? Sau đây là phần 2 của Tài liệu, mời các bạn cùng tham khảo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trinh phục trái tim với 10 bí quyết: Phần 2CHƯƠNG 12Bài học thứ năm:Hãy quan tâm đến sở thích của các quýông.Trong lần đầu gặp mặt bạn đã thành côngtrong việc thu hút sự chú ý của anh ấy,đó chính là thời điểm để tạo dựng mộtmối quan hệ sâu sắc và bền vững vớingười đó. Bất kỳ người đàn ông nào đềucó những sở thích nam tính, nhưng hãynhớ rằng luôn luôn có một cách để bạnduy trì sự liên quan mặc dù bạn thuộcphái nữ.Có phải anh ấy yêu thích con ngựa? Haycó lẽ anh ấy thích một loại khăn thêu trênghế để dễ dàng tìm thấy chiếc ghế củaanh ấy!Và đừng sợ hãi, bạn đọc thân mến, hãyđến gần anh ấy!Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823Isabel đứng trước lối ra vào phòng chứatượng, ngắm Nick làm việc.Cơn bão làm cho căn phòng trở nên ảmđạm và kỳ dị, sấm và gió rít bên ngoàiđã che giấu sự xuất hiện của nàng, do đónàng có thể quan sát anh mà không bị chúý. Liệu có phải do ánh nến, hay do cơ thểcường tráng, hay do những vật xungquanh căn phòng, nên anh dường như tolớn hơn, thậm chí cả khi anh cúi xuốngquyến sổ ghi chép, đang ghi lại nhữngđặc điểm đáng lưu ý trên bức tượng gầnđó.Nàng chưa bao giờ gặp người đàn ôngnào giống anh. Anh to lớn, vạm vỡ vàchính khung cảnh xung quanh không thểngăn người nhìn so sánh anh với nhữngbức tượng cẩm thạch - những tác phẩmđiêu khắc cổ đại tuyệt vời được thiết kếđể tôn vinh và làm nổi bật hình thể hoànhảo này.Anh đẹp hơn cả các pho tượng, bờ vairộng, đôi chân dài và thân hình cườngtráng. Nàng thây một sợi tóc dày rơixuống trán anh, chạm vào giữa lông màyvà vành kính bạc. Đây là lần đẩu nàngnhìn thây cặp kính đó - một vật bổ sungchi phục vụ cho công việc nhưng khônglàm giảm đi vẻ nam tính của anh, thậmchí chỉ làm anh càng thêm hấp dẫn.Nàng chợt nghĩ. Từ khi nào cặp kính lạitrở nên quyến rũ đến vậy?Từ khi nào người đàn ông này trở nênhấp dẫn đến vậy?Ngay tức thì nàng lo lắng về những gì sẽxảy đến. Anh làm nàng quá bối rối -trong thoáng chốc, nàng muốn anh rời đi,nhưng rồi nàng lại muốn anh ở đây. Cànglâu càng tốt.Nàng thở dài, âm thanh nhỏ đến nỗi gầnnhư không nghe thấy, làm anh quay đầulại.Anh bắt gặp ánh mắt nàng, cái nhìn anhvẫn kiên định, chờ đợi, đứng yên đợinàng tiến tới chỗ anh. Nàng lưỡng lự ởngưỡng cửa, không thể quay đi.Rồi nàng bước vào trong căn phòng vàđóng cửa lại.Anh đứng thẳng khi nàng đến gần, tháochiếc kính xuống và đặt chúng lên bệ củamột bức tượng lớn màu đen gần đó, đoạntựa người vào chân đế và khoanh taytrước ngực chờ đợi nàng.Hãy quan tâm đến những sở thích của anhấy.Nàng có thể làm như thế.Nàng dừng lại cách anh vài phân, nhìnlên bức tượng. “Tuyệt thật. Ngài đã xácđịnh nó chưa?”Anh không nhìn theo ánh mắt của nàng.“Đó là Apollo.”“Ồ?” Một âm thanh lảnh lót vang lêntrong tai nàng. Nàng cố tình hắng giọng.“Làm thế nào ngài biết?”“Vì ta là một chuyên gia khảo cổ.”Anh sẽ không để chuyện này dễ dàng nhưvậy.“Em biết. Em nghĩ mình nợ ngài một câutrả lời.”Anh quay sang quyển sổ ghi chép. “Tathấy mệt mỏi vì trò chơi này rồi.”“Nick.” Tên anh vang lên từ môi nànglàm cả hai ngạc nhiên. Anh nhìn nàng.Chờ đợi. Nàng chằm chằm nhìn nơi cổáo tiếp xúc với cổ họng có làn da màuđồng của anh. Nàng khẽ nói. “Em xinlỗi.”Trong phòng chỉ có tiếng hơi thở củaanh, chậm rãi và đều đều và có cái gì đótrong sự im lặng đã thúc đẩy nàng. “Emchưa từng kể với ai về ngôi nhàMinerva...”, nàng bắt gặp ánh mắt tò mòcủa anh. “... đó là cái tên mà chúng emthường gọi. Ngôi nhà này. Các cô gái.”Nàng dừng lại, chờ anh đặt câu hỏi. Khianh không nói gì, nàng bắt đầu nói - cứdán mắt vào hõm cổ của anh, khôngmuốn nhìn vào mắt anh cũng không muốnđưa mắt đi nơi khác. “Chúng em khôngcó gì cả. Cha em đã bỏ đi và mẹ em ngàycàng... suy sụp. Bà nằm trên giường và rađi sau vài ngày không ăn uống gì - khôngnhìn chúng em. Và khi bà ấy ra đi...”Nàng nuốt khan. Không. Nàng không thểnói với anh điều đó. “Những người hầukhông được thanh toán tiền lương. Em...Tôi nghĩ họ đã trộm vài thứ. Và một ngàynọ, họ đã bỏ đi.”“Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi?”“Mười bảy.” Nàng lắc đầu, lạc đi trongsuy nghĩ. “Jane là người đầu tiên đếnđây. Cô ấy cần có việc làm. Cần chỗdựa. Và em cần ai đó để giúp quản lýđiền trang. Cô ấy rất thông minh. Khỏemạnh. Tự nguyện. Và cô ấy có vài ngườibạn có cùng hoàn cảnh éo le. Trong vòngvài tháng, có nửa tá cô gái đã đến ở đây.Tất cả đều đang lẩn trốn điều gì đó -nghèo đói, gia đình, đàn ông - em nghĩmình cũng đang cố gắng thoát khỏi điềugì đó.”“Nếu họ muốn làm việc, thì em cũngmuốn giữ họ. Họ giúp điền trang hoạtđộng tốt hơn. Họ chăm sóc dê, chăn nuôivà trồng trọt. Họ làm việc chăm chỉ nhưnhững người đàn ông mà chúng em cótrước đây. Thậm chí còn chăm chỉ hơn.”“Vì vậy nàng giữ bí mật cho họ.”Rồi nàng nhìn vào ánh mắt anh. “Điều đókhông khó. Cha em không bao giờ ở đây.Ông ấy đã dành cả cuộc đời mình vàocác trò cá cược khi có nhiều tiền, rồi đếnmọi thứ trong ngôi nhà trong thị trấn -cuối cùng chính là ngôi nhà - khi mà ôngcứ gặp vận rủi.” Nàng dừng lại, cười cayđắng.“Mẹ nàng thì sao?”Nàng lắc đầu, mím môi thành một dòngkẻ thẳng và mảnh khi nhớ lại. “Bà ấykhông giống như trước khi ông ấy rời đi.Bà ấy đã chết trước khi Jane đến.”Và anh với lấy nàng.Nàng không phản kháng lại, ngay cả khinàng biết điều đó là sai - nàng không nênđể anh ôm. Nhưng làm sao nàng có thểchống cự lại sức mạnh ấm áp của anh vàcái cách anh ôm nàng? Bao lâu kể từ khinàng là người cần được che chở? Từ khinào nàng trở thành người cần được anủi?“Tại sao nàng làm vậy?”Nàng quay đầu lại, áp tai vào lớp len dạráp bên ngoài áo khoác của anh. Nàngkhông thể giả vờ là không hiểu câu hỏiđó. “Họ cần em.”Và... khi nào họ còn cần em, thì càng dễdàng quên đi rằng em chỉ có một mình.Lồng ngực anh phát ra một âm thanh trầmsâu như khuyến khích nàng. “Có hàng tángười trong số họ đã rời khỏi đây - thợmay, gia sư, các bà mẹ và bà vợ. Mộttrong số họ đã mở một cửa hàng bánh ởBath. Họ không có gì khi họ đến vớiem. ...

Tài liệu được xem nhiều: