Danh mục

Trình Sinh

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 54.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trình Sinh là người Bạch Hạ, tính không thích kỳ thị. Một hôm Sinh đi xa về, cởi đai lưng ra. Chàng cảm thấy đầu đau và nặng như có vật gì bám vào. Nhìn kỹ thì Sinh không thấy gì hết nên lấy làm ngơ ngác. Lúc ấy có người con gái từ phía sau đi tới, nàng vuốt tóc mỉm cười, dung nhan rất xinh đẹp. Sinh ngờ là ma, nàng nói: Thiếp không phải là ma, mà là hồ ly đây.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trình Sinh Trình SinhTrình Sinh là người Bạch Hạ, tính không thích kỳ thị. Một hôm Sinh đi xa về, cởi đailưng ra. Chàng cảm thấy đầu đau và nặng như có vật gì bám vào. Nhìn kỹ thì Sinhkhông thấy gì hết nên lấy làm ngơ ngác. Lúc ấy có người con gái từ phía sau đi tới,nàng vuốt tóc mỉm cười, dung nhan rất xinh đẹp. Sinh ngờ là ma, nàng nói: Thiếp không phải là ma, mà là hồ ly đây. Sinh cười: Nếu là người đẹp thì ma cũng chẳng sợ, huống chi là hồ. Từ đấy hai người kết duyên rồi sinh được một gái đặt tên là Thanh Mai. Hồ lythường khuyên Sinh đừng lấy vợ, để rồi nàng sẽ vì chàng mà sinh con trai. Chàng nghelời, không lấy vợ nữa. Họ hàng và bè bạn đều trách móc khiến Sinh đổi ý, cướiVương thị ở Hồ Đông. Hồ ly nghe tin giận lắm, giao trả con cho Sinh và nói: Đây là của nợ của chàng, nuôi hay giết chết nó thì tuỳ ý, tôi chẳng rảnh làm vúnuôi nữa. Hồ ly ra khỏi cửa đi mất. Thanh Mai mau lớn và thông minh, dung nhan đẹp giốnghệt mẹ. Sau đó, Sinh bị bệnh chết, Vương thị đi tái giá, còn Thanh Mai phải ăn nhờ ởnhà chú. Người chú phóng đãng, vô đạo đức, muốn bán cháu đi để kiếm tiền tiêu xài.Vừa dịp có Vương tiến sĩ đang chờ bổ nhiệm, nghe tin nàng thông minh liền bỏ nhiềuvàng ra mua, cho hầu hạ con gái là A Hỉ. Con gái họ Vương mười bốn tuổi, dung mạotuyệt vời, thấy Mai mừng lắm, cho ở chung một chỗ. Thanh Mai cũng khéo chiều, chỉcần ra hiệu là nàng hiểu ý làm theo nên cả nhà đều thương. Trong ấp có Trương Sinh, tên tự là Giới Thụ, nhà nghèo túng phải ở thuê nhà củaVương. Chàng trai này rất có hiếu, chăm học, biết giữ gìn hạnh kiểm. Thanh Mai tìnhcờ đến nhà Trương, thấy chàng ngồi dựa hòn đá ăn cháo cám. Nàng vào nhà nóichuyện với mẹ Trương, thấy trên án có chiếc chân giò heo. Cha của Trương đang bịbệnh, chàng vào đỡ cha đi tiểu tiện, chợt nước tiểu vấy vào áo nhưng chàng không chocha biết, sợ cha ân hận. Trương cố che chỗ vết nhơ, rồi chạy vội ra giặt cho ông khỏitrông thấy. Thanh Mai nhìn rõ, lấy làm lạ, về thuật chuyện lại, và nói với A Hỉ: Người đang trọ nhà ta rất phi thường, tiểu thư chưa muốn lấy chồng thì thôi, chứnếu muốn thì Trương Sinh là người xứng đáng lắm. A Hỉ ngại gia đình chê chàng nghèo, Thanh Mai lại nói: Không phải thế, mọi việc đều ở tiểu thư chứ. Nếu nương tử cho là được, tôi sẽ lénnhờ người mai mốt. Phu nhân tất nhiên sẽ hỏi ý kiến, nương tử cứ trả lời vâng, thếlà xong. A Hỉ sợ Trương nghèo suốt đời thì bị thiên hạ cười. Thanh Mai nói: Tôi biết xem tướng sĩ phu thiên hạ, ắt không lầm đâu. Ngày hôm sau, Thanh Mai sang nói với bà Trương, bà không tin. Thanh Mai tiếp lời: Tiểu thư vẫn khen công tử hiền, tôi hiểu ý tiểu thư, nên mới sang nói chuyện. Cứcho người mối tới hỏi, hai người chúng tôi sẽ phù trợ, công việc sẽ xong ngay. Nếunhư không thành thì cũng chẳng nhục nhã gì. Trương bà bằng lòng rồi nhờ người bán hoa là Hầu thị đi làm mối. Phu nhân nghechuyện phì cười, kể lại với chồng khiến ông cũng cười vang. Cho gọi cô gái vào, vàthuật cho nghe ý kiến Hầu thị. A Hỉ chưa kịp trả lời, Thanh Mai vội vàng khen TrươngSinh hiền đức, quyết nhiên về sau sẽ vinh hiển. Phu nhân lại hỏi: Đây là việc trăm năm, nếu con ăn được gạo hẩm thì ta nhận lời gả con cho nó. A Hỉ cúi mặt suy nghĩ rồi quay vào vách mà đáp: Giàu nghèo là mệnh trời, nếu tốt số thì không bao giờ nghèo mãi, còn nếu xấu thìbậc vương tôn gấm vóc cũng thiếu gì người không có chỗ cắm dùi. Việc ấy tuỳ ở chamẹ định đoạt. Lúc đầu Vương ông thương lượng với con gái là chỉ để mua vui thôi. Nhưng khinghe A Hỉ nói, ông trở nên cáu giận hỏi: Mày muốn làm vợ họ Trương thật sao? A Hỉ im lặng, Vương bà lại hỏi lần nữa, nàng vẫn không nói. Bà giận mắng: Đồ ngu, muốn đeo bị làm vợ thằng ăn mày hả? Vậy mày chết quách cho tao khỏixấu hổ. A Hỉ uất ức bật khóc rồi chạy đi. Mụ mối cũng bỏ chạy luôn. Thanh Mai thấy việckhông thành, muốn tự làm mối cho mình. Cách mấy ngày nàng ban đêm qua nhàTrương. Chàng trai đang đọc sách ngạc nhiên hỏi: Nàng tới làm gì? Thanh Mai ấp úng trình bày suy nghĩ. Trương nghiêm mặt từ khước. Thanh Mai vừakhóc vừa nói: Thiếp là con nhà lương thiện, nên mới nguyện ý gởi thân đó thôi. Trương đáp: Nàng yêu ta mà bảo ta là người hiền đức, còn việc đi lại ban đêm thì người biết tựái không làm thế, vậy mà bảo tôi đồng ý ư? Việc tiền dâm hậu thú người quân tử thấykhông được. Nếu không thể lấy nhau được, hai người sẽ đối xử làm sao? Thanh Mai nói: Nếu chuyện có thể thành thì chàng có chịu thiếp không? Trương đáp: Được người như nàng thì tôi chẳng mong gì hơn. Song có ba điều không thể nàothành được, cho nên tôi không dám khinh xuất nhận lời. Ba điều gì? Trương đáp: Nàng không tự chủ được, đó là một điều. Dù nàng có tự chủ được, mà cha mẹ takhông bằng lòng, đó là hai điều. Nếu cha mẹ ta vừa lòng, mà thân giá của nàng đắt, đólà ba điều. Vậy nàng hãy về mau, chứ miệng đời đàm tiếu thì đáng sợ lắm. Trước khi ra về Thanh Mai dặn ti ...

Tài liệu được xem nhiều: