Em tự vẽ lên những mảng màu lộn xộn. Em cười. Đó là những ngã rẽ. Những con đường loang lổ màu nước mắt và khát khao. Em không là cố định, và nỗi nhớ là lãng quên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trò chơi cuối cùng Trò chơi cuối cùngEm tự vẽ lên những mảng màu lộn xộn.Em cười. Đó là những ngã rẽ.Những con đường loang lổ màu nước mắt và khát khao.Em không là cố định, và nỗi nhớ là lãng quên...CILAnh và nhóc.Nhóc. Trẻ con.Anh.Người lớn.Nhóc - nhìn đời dưới con mắt của những trò chơi, thử rồi sai, sai rồi sửa. Cóhề gì?Anh nhìn đời bằng cái nhìn tỉnh táo, lạnh lùng và hoài nghi.Nhóc cười cả ngày.Anh không biết cười. Anh ném vào cuộc đời thứ cảm xúc không nhìn thấymàu sắc.Anh và nhóc.Anh là mặt trăng của bóng đêm lạnh lẽo.Nhóc là mặt trời, nhiệt huyết, nóng bỏng.Nhóc và anh.Sự chuyển giao kì diệu và cay đắng...Biết anh, nhóc ít cười hơn.Biết anh, nhóc đã tự mình tập sống giả.Biết anh, nhóc lạnh lẽo, như mặt trăng, như anh...Cái chạm khẽ của định mệnh.Anh có sự tôn nghiêm nhất định đủ để những đứa trẻ như nhóc phải e dè, sợhãi mà không dám đến gần. Nhưng sao nào? Nhóc vào đời, và đâu đâu cũnglà những điều mới mẻ không thể cưỡng lại được. Nhóc vẫn đối diện với cuộcđời bằng thái độ sống mà anh cho là vô nghĩ , là trẻ con, là chẳng ra làm sao.Nhóc tự tạo ra một trò chơi mới mẻ trong cái phần đời ngắn cun củn mànhóc đang sống. Ở nhóc đang thiếu sự trải nghiệm mà anh có. Nhóc cườiphá lên trước những câu chuyện mà anh kể. Cuộc đời là ngang trái, là lừalọc, là cạm bẫy. Nhóc thấy mấy người lớn như anh thật phiền phức, thật rắcrối, cứ tự nhốt mình vào trong một cái lồng, khóa chặt cửa lại, vứt chìa khóađi, rồi vùng vẫn tìm lối ra. Tại sao chỉ cho chính bản thân mình một lối thoátduy nhất chứ? Tại sao không cho mình nhiều hơn hai sự lựa chọn? Khi monmen bước gần đến bên anh, nhóc không biết điều gì đang chờ đợi mình, ởphía trước.Nhóc cười với anh. Nhóc trêu chọc anh. Nhóc chạm tay vào cuộc đời anhbằng cái nhìn trọn vẹn và tinh nguyên nhất. Là nhóc nghĩ đơn giản lắm: cáicon người kia sao lại cứ khó đăm đăm thế kia? Để nhóc giúp anh cười lênnha!...Tại sao anh không xua đuổi, không dè chừng nhóc - cái việc mà anh vẫn làmnhư cơm bữa, với đời, và với người? Có phải vì nhóc là trẻ con? Người takhông sợ trẻ con. Người ta không đề phòng trẻ con. Trẻ con không gây nguyhiểm. Trẻ con không biết nói đối. Nói thật là độc quyền của trẻ con, còn nóidối là trò chơi của người lớn.Nhóc trêu chọc anh để nghe anh cười, để thấy khuôn mặt anh giãn ra, trànngập và mãn nguyện.Anh trêu chọc nhóc để làm gì?Là một trò chơi phải không anh?...Trò chơi là thế nào? Là người ta nhấn Start và bắt đầu chơi. Mắt không dờimục tiêu. Chiến đấu cho đến cùng. Hoặc thắng, hoặc thua. Khi kết thúc sẽ làGame over. Bao nhiêu nuối tiếc, cay cú, nỗ lực đều dừng lại hết, là mangđúng nghĩa của từ kết thúc.Còn chúng ta, còn trò chơi của anh và nhóc? Nhóc cố lục tìm lại trong quákhứ, trong mảng đời con con mà nhóc đã đi qua, một chút kinh nghiệm sốngđể định nghĩa lại từ trò chơi. Trong đầu nhóc mờ tịt, mông lung, và trốngrỗng. Không lí giải được. Nhóc mắng mình ngốc nghếch. Là trò chơi mànhóc không biết là nó bắt đầu khi nào, đã kết thúc chưa? Là anh thắng haynhóc thua?Con đường đi làm người lớn.Nhóc biết tặc lưỡi bỏ qua . Tặc lưỡi bỏ qua để thêm vào đó một chút gì đóliều lĩnh, buông thả. Cái điều không hề có trong cái đầu non choẹt của nhóc.Trẻ con thì ít va chạm, thường kiêu ngạo và hiếu thắng. Anh cho nhóc trảinghiệm, biết mình lớn lên bằng cảm xúc. Có những cảm xúc không là kẹongọt, có những cảm xúc bảng lảng, mịt mờ, lang thang như khói thuốc anhhút, có những cảm xúc là tách coffee anh uống... một mình...Nhóc thử làm người lớn... vì anh!. Nhóc lặng lẽ gọi một coffee đen lạnhkhông đường. Nhấp một ngụm. Đắng... Nhóc quay trước, quay sau, nhoàingười đi tứ phía tìm kiếm. Không có ai cả. Là nhóc đi một mình mà. Thìra… Là cảm giác cô đơn...Kéo lê cốc coffee từ góc bàn này sang góc bàn kia, là cái trò nghịch ngợmcủa bọn con nít. Chỉ có trẻ con mới không biết lặng lẽ những lúc cần thiết.Nếu cô đơn là những giọt nước, nó sẽ đắng như coffee, lạnh như từng giọtnước lạnh đọng trên thành cốc. Còn nữa, cô đơn giống như quỹ đạo đi củacốc coffee mà nhóc đã vạch sẵn trên bàn. Những giọt nước bị kéo lê. Mờdần. Mờ dần. Càng đi sâu vào cô đơn, người ta mất đi nhiều cảm giác, chỉcòn lại ta với ta. Nỗi đau và sự cô đơn...Là cảm giác của anh đây ư?...Nhóc vụng về đưa ngón tay chạm khẽ vào cốc. Rụt lại. Khẽ rùng mình. Lạnhquá. Anh như cốc coffee. Đắng. Lạnh. Và khó uống. Nhưng anh là trò chơimới lạ, còn nhóc thì say mê và hiếu kì. Nhóc hiếu thắng, chơi lần đầu tiên.Thất bại. Tặc lưỡi bỏ qua. Không hề gì. Lại tiếp tục.Tiếp tục... Nhóc bị cuốnvào trò chơi chỉ qua một lần thử, thử cho biết thôi mà, có sao đâu. Khôngthích thì thôi.Vậy mà nhóc mãi mãi không thoát ra được, và tệ hơn nữa, nhóclà một đứa trẻ con thua cuộc...Nâng cốc coffee. Dứt khoát uống một hơi cạn sạch. Để cái lạnh và đắng trôituột xuống ruột, không ngập ngừng, không do dự và nuối tiếc. Với coffee,nhóc có thể dùng cái ngông cuồng của trẻ con để chế ngự. Còn anh? Nhócbiết, anh giống coffee, nhưng anh không là coffee. Nhóc có thể với tay ra làcó được nó, còn anh, cho dù có bao nhiêu lần khóc thì anh cũng sẽ khôngđến bên nhóc. Anh vẫn sẽ tạo ra một khoảng cách nhất định, không quá xađể nhóc thấy nhàm chán mà rong chơi mất, không quá gần để anh có thểkiểm soát được cái gì là của riêng anh. Đơn giản như vậy thôi. Đơn giản nhưchính suy nghĩ của nhóc. Đôi khi có những sự đơn giản thật phức tạp. Cónhững đơn giản không dễ gì chấp nhận được, đối với cả người lớn và trẻcon.Và nhóc không thể chấp nhận được cái suy nghĩ là anh và nhóc đang xanhau lắm, xa lắm. Nhóc đưa tay ra với... Kí ức khẽ vỡ ra…Không còn là trẻ nhỏ.Điều được trải nghiệm đầu tiên là nỗi nhớ. Nhóc nhớ. Nhóc biết nhớ nhữngđiều mà trước đây nhóc không nhớ, thậm chí còn cho đó là điên rồ. Nhớ làmột cảm giác vô cùng khó chịu. Và trí nhớ là đồ phản trắc. Trong bài họcTrí nhớ bí ẩn của con người mà nhóc được học ở trường thì trí nhớ là mộtnền tảng vật chất trong não giống như c ...