Ngày chủ nhật, bọn bạn kéo tôi lên sân vận động của trường đại học. “Có mấy em bốc lửa phải biết”, tụi nó nói vậy. Không hợp gu, tôi không muốn đi, vậy mà vẫn bị chúng kéo đi cho bằng được. Cái lũ vô dụng, muốn tán gái thì tự thân vận động đi, còn lôi tôi ra làm mồi câu. Thật là ngây thơ hết biết. Nếu đám con gái bu vào cái thằng đẹp trai ngời ngợi như tôi, lại còn chỗ cho bọn chúng xen vào chắc? Bực mình. Tôi không thích những cô gái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trò đùa Trò đùaNgày chủ nhật, bọn bạn kéo tôi lên sân vận động của trường đại học. “Có mấy embốc lửa phải biết”, tụi nó nói vậy. Không hợp gu, tôi không muốn đi, vậy mà vẫn bịchúng kéo đi cho bằng được.Cái lũ vô dụng, muốn tán gái thì tự thân vận động đi, còn lôi tôi ra làm mồi câu.Thật là ngây thơ hết biết. Nếu đám con gái bu vào cái thằng đẹp trai ngời ngợi nhưtôi, lại còn chỗ cho bọn chúng xen vào chắc? Bực mình. Tôi không thích những côgái táo bạo. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn bị điệu đi.Cuối ngày rồi mà nắng vẫn oi nồng, không gian như bị đốt cháy, nóng muốn phỏngda. Bữa nay trong người uể oải thấy sợ, tôi lấy cây vợt chơi cầu lông ra tựa cằmngồi nhìn thiên hạ nhộn nhạo trước mắt. Họ không thấy khó chịu hay sao? Trongcái không khí thế này mà vẫn còn muốn đổ mồ hôi.- Chơi một ván chứ? Không lẽ đem vợt lên đây chỉ để chống cằm sao, tiền bối!Giọng nói như oanh vàng mà sao lời lẽ khó nghe đến thế không biết. Tôi ngướcmắt nhìn. Một con bé đỏ choét trong bộ đồ thể thao rực lửa và cái mặt câng cângthấy ghét. Con gái gì mà một chút nữ tính cũng không có. Tôi nhìn một lượt từ đầuđến chân. Màn hình siêu phẳng! Đây mà là con gái sao trời? Bà mụ bất mãn gì à?- Rủ anh chơi cầu lông. Không phải tới cho anh ngắm đâu. Hay là anh không biếtchơi? Sợ thua mất mặt?Tự tin quá mức. Tôi mà lại thèm ngắm cái thân hình như con mắm khô đó chắc.Chơi thì chơi. Ai sợ ai. Cái mặt kênh kênh khó ưa thế kia, phải cho một trận tơi bờimới được. Tôi nhịp nhịp cây vợt trên tay, nhếch miệng cười.- Nếu nhóc thắng, anh bao nhóc một chầu chè. Còn không thì ngược lại.- OK!Cái hất mặt khó ưa. Tự dưng trong lòng tôi sôi lên cái mong muốn làm cho connhóc này phải khóc hết nước mắt mới được. Thế mà tôi lại thua. Thua đau! Nhụcnhư con cá nục! Con nhóc hất cái mặt kênh kiệu lên trời “Không quên lời hứa chứ,tiền bối”. Tôi lủi thủi cúi đầu bước đi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tệ hại như bâygiờ. Thua một đứa con gái, lại là một con nhóc non choẹt, mặt búng ra sữa và chảcó lấy một chút nữ tính, dịu dàng.- Chè ngon thiệt. Đánh cầu xong mà có một cốc chè đá đặc biệt thế này thì thậtkhông gì bằng. Anh tên gì?- Thanh Sơn.- Tên hay. Gọi em là Thiên Lam. Mình kết bạn nha!Tôi tròn mắt nhìn. Con gái gì mà bạo thấy sợ. Nhưng lòng lại thấy lâng lâng. Tôingả người ra ghế, dùng cái ánh mắt chết người của mình, ỡm ờ.- Chỉ là bạn thì hơi bị buồn đấy, nhóc!- Vậy làm bạn trai của em đi!Tôi gần như bị đánh văng ra khỏi ghế. Tôi vừa nghe được cái gì vậy trời! Con nhóctrước mặt tôi thản nhiên ăn chè, mắt nhìn tôi không chớp. Đầu tôi ong ong như vừabị va phải tường.Sau vài ngày tìm hiểu, tôi đã biết được nhỏ là ai. Sinh viên năm nhất, thích thểthao, thẳng thắn, vui tính, rất nhiều bạn bè. Xem ra con nít bây giờ tiến bộ nhanhthật. Nhưng phải công nhận là lời đề nghị của nhỏ cũng khiến người ta “phê” quáđi. Cả mấy ngày rồi mà tôi vẫn không thoát khỏi cái ám ảnh ngọt ngào ấy. Có điều,tôi không thích những cô gái mạnh bạo. Cô nàng của tôi phải là một cô gái dịudàng và ngọt ngào. “Mình kết nghĩa nha, nhóc. Anh làm anh trai nhóc, chịukhông?”. Con bé mở to đôi mắt nhìn. Tim tôi chợt lỗi một nhịp, cứ như vừa bị cáigì đó chẹn ngang. “Được!”, cô nhóc bất chợt lên tiếng. Tôi thở hắt ra, không hiểusao lại thấy căng thẳng đến thế không biết.Cuộc sống của tôi bị xáo trộn. Tệ hơn nữa là tôi bị hút về phía nhỏ. Về phía cái connhóc quậy như quỷ sứ và không có một chút nữ tính nào. Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôikhông cảm thấy nhỏ phiền phức. Trái lại, còn thấy dễ thương. Có cái gì đó khôngđúng. Tôi thích những thứ thanh nhã, mềm mại, mong manh kia mà. Tôi thíchnhững cô nàng kẹo mật. Bên cạnh tôi đâu phải là không có những cô nàng kẹo mật.Tâm trí tôi rối bời, hoang mang tột độ. Tôi muốn chạy trốn khỏi những bất an tronglòng. Tôi không muốn mình bị cuốn vào những thứ mà tôi luôn muốn tránh.- Chị Ngân là bạn gái của anh hả?- Ừ, nhóc thấy chị ấy thế nào?- Đẹp lắm, lại hiền nữa. Chúc mừng anh!Hụt hẫng. Trái tim tôi chông chênh như bị bứt ra khỏi lồng ngực. Tôi không hiểunổi mình. Tôi cứ nghĩ là nhỏ sẽ giận dỗi hay làm cái gì đó đại loại thế. Tôi khôngngờ là mình lại nhận được lời chúc mừng nhẹ tênh như thế này.- Vậy em về nhé. Anh đi chơi với chị đi. Bye.Đến và đi như cơn gió. Nhỏ biến mất tăm. Cứ như là bốc hơi khỏi đời tôi vậy. Điệnthoại không liên lạc được. Bạn bè nhỏ nín thinh khi nghe hỏi. Tôi ngơ ngác giữanhững bộn bề, chênh chao và thiếu vắng đến lạ. Cứ như tôi đã mất một cái gì. Tôiyêu nhỏ rồi sao? Vì vậy mà cố chấp? Bởi thế nên không chấp nhận được? Hay làtôi sợ nhỏ khiến tôi phải thay đổi? Mà sợ gì nữa chứ? Không phải tôi đã thay đổirồi sao? Những ngày vắng nhỏ, tôi giống như một kẻ điên lục tìm khắp chốn. Tôixới tung bất cứ nơi nào tôi và nhỏ đã từng đến. Vẫn không thấy cô nhóc của tôi.Tôi thấy mình hệt như con thú cưng bị chủ bỏ rơi. Thất thần. Và ngơ ngác. Khôngcó nhỏ, cuộc sống dường như cũng bỏ rơi tôi. Mọi thứ cứ như mờ ảo ...