Một chuyến đi du lịch, hai trái tim từng bị tổn thương. Một chuyện tình kéo dài qua những thành phố lớn, từ Brighton, qua Bristol, đến Hà Nội rồi lại tới London... Kì nghỉ đông của một du học sinh Anh Quốc thường sẽ như thế nào? Hầu hết những người xa nhà lần đầu sẽ về nhà. Một số khác sẽ đi du lịch. Và có một số khác thì kiếm việc làm thêm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trở lại với yêu thương - Kì 1Trở lại với yêu thương - Kì 1: Ấn tượng đầu tiênMột chuyến đi du lịch, hai trái tim từng bị tổn thương. Một chuyện tình kéodài qua những thành phố lớn, từ Brighton, qua Bristol, đến Hà Nội rồi lại tớiLondon...Kì nghỉ đông của một du học sinh Anh Quốc thường sẽ như thế nào? Hầu hếtnhững người xa nhà lần đầu sẽ về nhà. Một số khác sẽ đi du lịch. Và có một sốkhác thì kiếm việc làm thêm. Nguyên là một trong số các trường hợp thứ ba. Giángsinh này, Nguyên không về nhà mà ở lại London kiếm việc làm thêm. Lý do cũngvì đang là sinh viên năm cuối, phải nghĩ ra đề tài làm luận án cho chuyên ngànhvăn học của mình, nên Nguyên quyết định ở lại làm thêm. Công việc ở một nhàxuất bản vào dịp sắp đón năm mới tưởng rằng dễ, nhưng hóa ra lại khó kinh khủng.Khi nộp đơn, Nguyên mới phát hiện ra có hàng trăm người muốn có được cùngmột vị trí giống như mình. Tất cả họ đều giỏi và có nhiều kinh nghiệm thực tế hơnNguyên. Cuối cùng, loay hoay mãi, Nguyên cũng xin được vào làm chân part timecho một tờ báo địa phương ở Brighton. Nguyên không có ai là bạn bè ở thành phốnày, nên vào thời gian rảnh rỗi anh còn nhận làm hướng dẫn viên du lịch. Côngviệc của một hướng dẫn viên du lịch tuy hơi vất vả nhưng cũng tương đối thú vị.Mỗi một người xa lạ, Nguyên chỉ gặp họ một tuần. Rồi sau đó, cho dù họ có thú vịđến mấy, cũng chẳng ai liên hệ lại với Nguyên sau 7 ngày ở Brighton nữa.Cuối tháng 12, chỉ còn một tuần nữa là hết kì nghỉ đông, đây đã là đợt khách thứ 5Nguyên nhận làm hướng dẫn viên. Đoàn khách không có gì đặc biệt, có chăng chỉlà một cô sinh viên người Việt cũng đi cùng. Nhưng khi thấy Nguyên giới thiệu vớicả đoàn mình cũng là người Việt Nam, cô ấy chỉ mỉm cười, đôi lông mày hơinhướng lên. Người ta nói những người trẻ tuổi thường có khuynh hướng kết bạnvới nhau. Nhưng cô gái này có lẽ là ngoại lệ.Ở Brighton nổi tiếng nhất là bờ biển. Bờ biển trải dài, mọi người đều thích ra biểnnhưng mùa đông, nước biển lạnh buốt nên chẳng ai có đủ can đảm xuống biển cả.Ngay ngày đầu tiên đoàn khách tới Brighton, khi những người khách du lịch tản rachụp ảnh, Nguyên buộc phải chú ý tới cô gái trong đoàn một lần nữa bởi cô ấyđang đặt cả hai chân mình xuống biển. Nước ngập quá mắt cá chân. Nguyên nghĩcô ấy hẳn phải lạnh bởi đôi môi cô ấy run run và làn da thì hơi tái nhợt đi. Anhcũng đi xuống bở biển nhưng chỉ đứng trên một lớp cát mềm mại. Khi cô gái quayđầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chàng trai trẻ dành cho mình, cô ấy lại mỉmcười lần nữa. Nụ cười như an ủi Nguyên. Cô gái nói:- Nước biển ở đây lạnh thật. Thảo nào không có ai xuống tắm cả.Nguyên bắt đầu nghĩ hình như cô gái này hơi có vấn đề. Mùa đông đương nhiên lànước biển lạnh rồi. Nhưng rồi để cố gắng hoàn thành vai trò của một hướng dẫn dulịch, Nguyên từ tốn nói- Vì đang là mùa đông nên nước biển rất lạnh.Cô gái nhấc chân ra khỏi mặt nước, từ từ đi lên bờ. Cô ấy ngồi lên một phiến đátrên bờ, lau khô chân của mình rồi xỏ giày vào. Xong đâu đấy, cô lại gần Nguyên ,nói nhỏ:- Em tên là Thanh.Nguyên hơi ngượng ngùng, gật nhẹ đầu một cái. Hình như Thanh đã phát hiện raánh mắt Nguyên nhìn theo mình không dứt nên mới cho anh biết tên.Trong suốt cả ngày hôm đó, Nguyên không sao bỏ được cảm giác tò mò cứ muốnnhìn theo Thanh. Anh quan sát thấy cô có đeo máy ảnh trên cổ nhưng không baogiờ chịu chụp một tấm ảnh nào. Ngay cả ở những nơi đẹp như tòa lâu đài RoyalPavillion tráng lệ, hay viện bảo tàng nghệ thuật, Thanh có thể trầm trồ trước vẻ đẹpcủa các di tích giống như những người khác, nhưng rồi cô chỉ đứng ngắm nhìn,thỉnh thoảng lại mỉm cười - một nụ cười buồn. Buổi trưa, mọi người vào một quáncà phê mang phong cách Mehico trong thành phố dùng bữa nhẹ. Nhìn thấy điệu bộlúng túng của Nguyên khi phát hiện ra các bàn khác đã chật kín người, Thanh kéonhẹ chiếc ghế bên cạnh mình ra và ra hiệu cho Nguyên cứ ngồi tự nhiên. Thanhđọc thực đơn rất kĩ. Trong lúc quan sát cái cách cô lật giở từng trang giấy, Nguyênquyết định sẽ ứng dụng thử những điều anh học ở trường vào tìm hiểu Thanh. Bảnnăng của một nhà văn tương lai khiến anh có cảm giác một người khách du lịchnhư Thanh không tới Brighton để ngắm cảnh. Cô đang chạy trốn.Thanh gập quyển thực đơn lại rồi nói bâng quơ:- Cứ nhìn em như vậy không thấy đói sao?Nguyên chột dạ. Thanh nói đúng quá làm anh có cảm giác mình giống mấy gã haytán tỉnh các cô gái vừa bị bắt quả tang xong. Anh gọi vội người phục vụ mình nhưđịnh thanh minh cho bản thân. Thanh nhìn Nguyên cúi đầu ăn vội chiếc bánhmuffin trước mặt mà không khỏi bật cười. Nếu là bình thường, chỉ ba tháng trướcthì cô nhất định sẽ trêu chọc anh cho bằng được. Nhưng hôm nay, cô không tới đâyđể tìm một mối quan hệ mới. Cô tới Brighton để tìm lại chính mình. ***Khách sạn của cả đoàn nằm gần bến cảng Pier. Tối hôm đó, Nguyên không ngủđược nên đi bộ dọc theo cây cầu trên bế ...