Tôi, một con bé 20 tuổi, chẳng yêu gì anh ta. Chỉ đơn giản nghe bạn tôi - cô em họ của anh ta kể, mẹ anh rất khó tính và chẳng ưa cô gái nào anh ta dẫn về. Và thế là tôi muốn thử... Dạo gần đây, mẹ luôn phàn nàn về tôi. Phàn nàn về mọi việc. Đôi khi là vài cái bát nhầy nhụa ăn rồi quên không để vào bồn rửa. Thỉnh thoảng là đôi tất đi xong không nhớ vứt vào máy giặt mà để quên trong phòng khách . Hoặc đống sách vở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trò liều lĩnh Trò liều lĩnhTôi, một con bé 20 tuổi, chẳng yêu gì anh ta. Chỉ đơn giản nghe bạn tôi - côem họ của anh ta kể, mẹ anh rất khó tính và chẳng ưa cô gái nào anh ta dẫnvề. Và thế là tôi muốn thử...Dạo gần đây, mẹ luôn phàn nàn về tôi. Phàn nàn về mọi việc. Đôi khi là vàicái bát nhầy nhụa ăn rồi quên không để vào bồn rửa. Thỉnh thoảng là đôi tấtđi xong không nhớ vứt vào máy giặt mà để quên trong phòng khách . Hoặcđống sách vở lộn xộn mỗi ngăn một quyển. Những lúc mẹ nổi cáu, tôithường âu yếm bà. Mẹ tôi luôn thích cái cách dúi đầu vào ngực làm nũngcủa tôi. Lúc nào bà cũng thơm và ôm tôi thật chặt. Nhưng câu chốt cuốicùng cho những lỗi lầm của tôi luôn luôn là:- Con hai mươi tuổi rồi đấy, vài năm nữa lấy chồng, nếu con mà cứ giữnguyên cái phong cách này thì sớm muộn cũng khăn gói về với mẹ thôi…Những lúc mẹ thủ thỉ câu đó, tôi thường bật cười khanh khách. Thầm nghĩmẹ tôi tưởng tượng quá giỏi. Tôi mới có hai mươi tuổi, vẫn là một con bélách cha lách chách. Mà tất nhiên là nếu kết hôn, tôi sẽ không thể vứt giấygói kẹo bánh ở phòng khách như ở nhà được. Nhưng mẹ tôi, với kinhnghiệm hơn hai chục năm nuôi nấng tôi, luôn luôn nói rằng bản chất luộmthuộm vụng về của tôi sẽ sớm lộ tẩy thôi. Làm gì có chuyện kim cứ nằm mãitrong bọc được chứ. Tôi, tất nhiên không tin, nhưng đôi khi chột dạ.Tôi là một đứa khá tình cảm. Tôi thích ngồi nhà trong tương lai của tôi cónhiều thế hệ. Mọi người trong gia đình quan tâm bảo bọc lẫn nhau, giốngnhư gia đình tôi hiện tại. Mẹ tôi luôn tán thành với cái cách suy nghĩ của tôi.Nhưng mẹ cũng chưa bao giờ tin tôi sẽ có khả năng trở thành một người nộitrợ ngăn nắp và giỏi giang như bà. Tôi luôn cười khi mẹ giãi bày nỗi lòng lolắng đó. Vài hôm sau, tôi cố gắng thu gọn những thứ chính mình đã bày bừara. Giường, chiếu, sàn nhà lúc nào cũng sạch bóng như đã lau hàng giờ liền.Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi sau, bản chất của tôi lại bộc lộ.Bản chất mà…Rồi, lo lắng thừa thãi từ mẹ cũng chính là sự thúc đẩy chomột trò liều lĩnh mới của tôi…***- Anh hãy đưa em về nhà anh, giới thiệu với mẹ anh, em là bạn gái củaanh…Tôi nói, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diên , đôi mắt đang ánh lên sựlúng túng và ngạc nhiên. Hùng là một người anh kết nghĩa của Thu, cô bạntôi. Theo như lời kể của cô bạn, mẹ Hùng là người rất khó tính, bà chỉ códuy nhất người con trai là Hùng, còn chồng thì đang công tác ở nước ngoài.Tất cả những cô gái Hùng đưa về, không ai lọt vào mắt xanh của mẹ anh. Họđều bị loại thê thảm và tự động rút lui ra khỏi cuộc đời anh. Cho nên đếnnay, Hùng vẫn đang cô đơn. Khi nghe Thu tâm sự về hoàn cảnh ngang trái của Hùng, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, tôi rất thích sự thử thách, cólẽ đây là thử thách tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay…- Anh xin lỗi, Thu chỉ nói em có việc cần nhờ anh chứ không nói là chúng tasẽ yêu nhau. Anh chưa chuẩn bị, anh nghĩ…- Khoan đã, em cũng không có ý định là chúng ta sẽ yêu nhau. Anh đừnghiểu lầm như thế chứ. Em đang muốn thực hành tất cả những gì mẹ em dạycho em khi ra mắt phụ huynh của bạn trai…- Thế bạn trai em đâu? Sao không đưa em về nhà? - Hùng hỏi với cái giọngmỉa mai đáng ghét.- Anh ấy chưa xuất hiện, có thể vì mẹ em quá khó tính, luôn đánh trượtthẳng tay những cậu bạn em đưa về ra mắt bà - Tôi xoáy ánh nhìn thản nhiêngiễu cợt vào mắt Hùng, mỉm cười.Hùng đỏ mặt quay đi… Tôi đang nói trúng tim đen của anh đấy ư, Hùng? Và nếu anh không đưatôi về nhà anh, anh sẽ biết tay tôi . Tôi đắc chí nghĩ thầm.- Tốt thôi, nếu em muốn, mà mẹ anh cũng giống mẹ em đấy, chuẩn bị tinhthần đi…Ngày mai anh sẽ đến đón em.- À, còn một chuyện nữa cần phải nói. Anh hãy cư xử với em như nhữngngười đang yêu nhau thật sự nhé, đừng có để mẹ anh nghi ngờ , mất hứnglắm. Sau đó em sẽ không bao giờ lảng vảng gần anh nữa. Quà cáp ngày maianh hãy chọn giúp em, em không biết sở thích của mẹ anh mà - Tôi đáp,cười lớn…Tôi chào mẹ Hùng rất nhẹ. Bà mỉm cười nhìn tôi. Bà lấy cho tôi đôi dépbông đi trong nhà, khiến tôi thấy trào lên một cảm giác thân thuộc. Khác xavới suy nghĩ từ đêm qua, mẹ Hùng trông phúc hậu hơn trong trí tưởng tượngcủa tôi rất nhiều. Tôi và mẹ anh ấy vào bếp, làm cơm trưa. Bà có cách nóichuyện rất cuốn hút, bà hỏi tôi về gia đình, học hành, kinh khủng nhất là hỏivề việc tôi và Hùng quen nhau như thế nào. Câu hỏi muôn thuở của các bàmẹ có con trai và đang đứng trước mặt kẻ yêu thương con trai mình. Tôiđáp, cố gắng không lúng túng, mặc dù giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng.Thật sự tôi chưa biết gì nhiều về Hùng, ngoài việc hơn tôi năm tuổi và đangcô đơn ra, tôi mù tịt về anh ta. Bất chợt, một cánh tay quàng lấy vai tôi. Giậtthót. Là Hùng. Tôi chưa kịp định thần thì Hùng đã lên tiếng:- My đảm lắm đấy mẹ ạ, mẹ cứ ngồi nghỉ đi, cô ấy làm hết cho…Tôi hơi rùng mình. Tôi không quen với việc một người đàn ông lạ ôm mìnhnhư thế này. Tôi định gạt tay Hùng ra, nhưng chợt nhớ tới quy ước giữa haichúng tôi, nên im lặng. Mẹ Hùng mà biết sự ...