Danh mục

Trớ trêu - Kì 2: Tai nạn

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 278.16 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (25 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhung à, nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi trong dĩ vãng và đón nhận một tương lai mới, được không?... Nhung nằm phịch xuống giường, mắt nhìn trân trân lên sàn nhà, sáng đi hí hửng bao nhiêu tối về ỉu xìu bấy nhiêu. Thua cú này đau đến xương tuỷ, bao năm xông pha chiến trận chưa bao giờ nó phải cúi đầu, vậy mà bây giờ... Mà kể cũng vui, lâu lâu gặp kình địch còn có dịp để mài giũa tinh thần chiến đấu, chứ cứ để nó mốc meo một góc thì......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trớ trêu - Kì 2: Tai nạnTrớ trêu - Kì 2: Tai nạnNhung à, nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi trong dĩ vãng và đón nhận mộttương lai mới, được không?...Nhung nằm phịch xuống giường, mắt nhìn trân trân lên sàn nhà, sáng đi hí hửngbao nhiêu tối về ỉu xìu bấy nhiêu. Thua cú này đau đến xương tuỷ, bao năm xôngpha chiến trận chưa bao giờ nó phải cúi đầu, vậy mà bây giờ... Mà kể cũng vui, lâulâu gặp kình địch còn có dịp để mài giũa tinh thần chiến đấu, chứ cứ để nó mốcmeo một góc thì... còn gì là Nhung nữa. Đang mải suy nghĩ thì chợt có chuông điệnthoại reo, nó vội lăn qua một bên giường nhấc máy.- Tao biết chuyện rồi Nhung ơi. Đáng đời mày, đúng là vỏ quýt dày có móng taynhọn, cho chừa cái tật làm càn.Giọng Thư bên kia đầu dây, coi bộ thấy Nhung thế này nó hả dạ lắm, thì ai bảoNhung lại đi tạo điều kiện thuận lợi cho việc mai mối của nó.- Con ôn, tại mày từ đầu đến cuối cả, không phải vì nể mày tao đi gặp hắn thì làmgì có chuyện thế này. Xong vụ này xem tao xử mày ra sao.- Thôi, giữ mấy lời ấy cho riêng mày, chính mày mới sắp phải lên thớt, tao tinthằng Vinh thừa “tài” để trấn áp mày.Đáng ghét thật, Thư lại còn nhấn mạnh chữ “tài” nữa chứ.- Để xem ai mới phải trấn áp ai.- Ừ, tao chờ tin tốt của mày nhá!Cúp máy, lửa hận thù lại hừng hực trong Nhung, tối nay nó cần phải vắt óc xemcó chiêu nào hiểm độc không. Đang cắn móng tay suy nghĩ thì lại có chuông reo,nó nhăn nhó nhấc máy:- Lại chuyện gì nữa đây? Mày tính công kích tao cả tối hả Thư?- Ừ, sẽ còn dài dài chứ không chỉ một tối thôi đâu.Nhung giật mình, không phải Thư, giọng con trai, hắn lại còn cười nữa chứ.- Xin lỗi, ai đấy?- Gặp OX mà sao BX hỗn thế?Vinh “tài”, cái tên khỉ này!- Cái gì mà ông xã với chả bà xã hả? Tôi với cậu chỉ là giả, giả thôi, hiểu chưa?- Không cần biết, giả hay thật cũng là bạn gái của tôi.Nhung nén giận, cãi nhau với tên này đến sáng mai, tốn điện.- Có gì, nói mau đi, còn xuống ăn cơm.- Sáng mai tôi đến đón đi học, nhớ chờ đấy.Bày vẽ, nó sẽ ừ nhưng còn lâu mới chờ, cho hắn leo cây... hái dưa bở.- Được rồi. Sớm vào đấy, tôi không chờ lâu đâu.- Biết nghe lời thế là ngoan lắm đấy BX. Ăn ngon nhá!Vinh cúp máy rồi Nhung còn dứ dứ lầm bầm mấy câu: ngày mai sẽ vui lắm đây.Giờ thì xuống ăn cơm nào. ***6h sáng. Ngó trái, ngó phải, ngó trước, ngó sau, không thấy Vinh đâu, Nhung mỉmcười đầy mưu mô rồi len lén chạy một mạch khỏi nhà. Sáng nay nó cố dậy thậtsớm, không đợi Thư sang đón như mọi khi mà quyết định chạy đến trường mộtmình, vì nó biết làm như thế sẽ có kẻ bị hố.- Đáng đời hắn. Ha ha ha...Đến một góc khuất, Nhung dừng lại, đảm bảo không có ai nó cười vang ba tiếngrồi thản nhiên thả bộ, vừa đi vừa huýt sáo. Nhưng không vui được lâu, nó chợt cócảm giác bị theo dõi, trong con hẻm vắng vẻ này thỉnh thoảng lại có tiếng giày rấtkhẽ vang lên, Vinh, hay... tên bắt cóc, có thể là... dâm tặc. Không ổn rồi, sáng tinhmơ thế này làm gì có ai đi ngang mà hét lên, nó lại không mang theo cái gì có thểphòng thân, à, trong túi có cái trâm cài đầu tương đối nhọn, có thể dùng được.Nhung thủ sẵn tay vào túi áo khoác, bước nhanh hơn mong sớm ra đường cái. Bấtchợt nó khựng lại, phía kia của con hẻm lại có một tên nữa, chết rồi, bọn này địnhquây nó, làm sao bây giờ, thẳng không xong, lùi cũng chẳng được, đành liều vậy.Nhung hét lên rồi nhằm thẳng mà chạy, hai tên theo nó cũng lập tức siết chặt vòngvây. Gần chạm mặt tên phía trước, nó rút cây trâm ra đe doạ.- Vào đây, chúng mày vào đây, tao đâm lòi mắt ra.Nhưng chúng vẫn không dừng lại, và chỉ bằng vài động tác nhỏ đã khoá được tayNhung. Mặc con bé hét lên chúng vẫn thản nhiên vác nó trên vai, đi một đoạn, cuốicùng thì nhét nó vào một cái xe ô tô.- Thả tao ra, bọn khốn chúng mày, định làm gì tao hả?- Định đưa cậu đến trường, tôi có nói cậu chờ mà, phải không?Nhung trợn tròn mắt, há hốc miệng, cái tên Vinh này từ đâu chui ra vậy, khôngdưng xuất hiện ở đây. Nó lắp bắp, không nên lời:- Cậu... làm sao... còn mấy tên kia...Vinh quay sang nó, nhìn đầy xảo quyệt:- Tôi biết ngay, làm gì có chuyện cậu đồng ý dễ dàng như thế, với cậu, không dùngbiện pháp mạnh không được.Nhung lại thua rồi, nó đã đánh giá Vinh quá thấp.- Nhưng....- Phải, với tôi tiền không nghĩa lí gì, nhớ chứ?Ý là tất cả, cái xe này, mấy tên đô con kia, đều là của Vinh hết hả? Vậy có nghĩahắn giàu và Nhung đã không nhầm. Nhưng tại sao hắn lại mặc mấy bộ đồ khôngcùng đẳng cấp đó, lại còn giả bộ mình không phải đại công tử nữa.- Này, vẫn biết tôi đẹp trai và nhìn thì không đánh thuế, nhưng cũng nên có duyêntí chứ, chằm chằm suốt như vậy là khiếm nhã, dù đó có là cái nhìn ngưỡng mộ.Cái gì, hắn đang tự kiêu đó hả, sao mà hợm hĩnh thế!- Ê, có cần soi gương nhìn lại mình không hả, cậu tưởng mình là minh....- Xuống xe!- Hả?- Bảo làm thì làm đi.Chẳng kịp để Nhung hiểu mô tê gì Vinh đã đẩy nó ra ngoài một cách thô bạo, đãđến trường đâu mà dừng xe vậy.- Từ đây đi bộ được rồi.- Nhưng còn xe...- Đi thôi!Không ngần ngại, Vinh liền khoác vai nó kéo đi. Cái tên này, bị gì nữa khôngbiết? Nhung nghĩ rồi tự mỉm cười. Mặc dù đã mấy lần vùng khỏi Vinh nhưngkhông được, hắn... ôm chặt quá, mãi gần đến cổng trường mới chịu buông tha chođôi vai bé nhỏ của nó.- Đi sớm thế chắc chưa ăn sáng hả? Ăn gì thì chọn đi.Nhung nheo mắt lườm, mời mà cộc lốc vậy hả, nhưng không sao, ăn miễn phí mà.- Tất!- Dù biết cô kì quái nhưng cũng không nên ăn vớ của người khác chứ. Ghê quá.- Tôi bảo tất cả, nghĩa là bánh mì, xôi, bánh cuốn, bún, xúc xích nướng, ăn hết, đồthiểu năng!Nói rồi nó chẳng thèm để ý biểu hiện của Vinh, quay ngoắt vào hàng bún, sangquán bánh mì, tới hàng xôi, cuối cùng là hạ cánh nơi bán bánh cuốn. Hôm nayđược đà thả phanh, Nhung ăn như chưa bao được ăn, bù cho mọi lần chỉ được mỗicái bánh mì do kinh tế quá eo hẹp mà vẫn phải chiến đấu tới tận tr ...

Tài liệu được xem nhiều: